Editor: Đào Tiên, Đụt, June
Đây đã là câu nói trắng trợn nhất từ trước tới nay của Mộ nhị công tử, hắn mong nó có thể gõ tỉnh cái đầu gỗ của Từ A Man.
Kết quả, một lúc lâu sau cũng không thấy nàng đáp lại.
Hắn tự hỏi mình phải nói gì nữa.
Bỗng nhiên, Từ A Man lên tiếng: "A, vừa rồi Lý cô nương gọi ta, Nhị công tử, ta đi trước đây." Nàng cực kỳ bình tĩnh tự nhiên thốt ra một câu, phảng phất như một câu bái phỏng cha mẹ của hắn vừa rồi cũng chỉ là chào hỏi trên mặt chữ.
Tính tình Mộ Cẩm còn chưa kịp bộc phát, Từ A Man đã chân trước chân sau chạy mất.
Mộ Cẩm: "..." Tức chết hắn!
Đương nhiên, Lý Trác Thạch không gọi Từ A Man, mà chính là Từ A Man ở một khắc kia mãnh liệt kêu gọi Lý Trác Thạch.
Từ A Man vội vàng chạy tới trước cửa phòng Lý Trác Thạch, nàng gõ gõ cửa, đôi tay áp lên hai má, vừa đỏ vừa nóng. Nàng nhẹ giọng: "Lý cô nương, là ta đây." Lén la lén lút y như tên trộm.
Lý Trác Thạch đang ở bên cửa sổ nhìn về phía hoàng cung xa xôi. "Vào đi."
Từ A Man đẩy cửa đi vào, hai bước gộp một mà tiến đến, bỗng nhiên nàng sực nhớ cái gì, lại quay lại đóng cửa.
Nhìn nàng hốt hoảng như thế, Lý Trác Thạch hoài nghi hỏi: "Làm sao vậy?"
Từ A Man nhìn thoáng qua cửa sổ rộng mở, nàng tiến đến thăm dò nhìn xung quanh.
Xung quanh không có ai.
Lúc này, nàng mới nói: "Lý cô nương, ta vừa cùng Nhị công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhuong-xuan-quang/734784/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.