Thốn Bôn chỉ nhắc về nha hoàn thêu túi thơm kia vỏn vẹn một lần, nên việc Mộ Cẩm có thể nhớ được hai chữ A Man này đã phải phí hết sức chín trâu hai hổ.
Mộ Đông Ninh đã từng gọi vài tiếng A Man trước mặt Mộ Cẩm.
Lúc Mộ Cẩm cầm khế ước bán thân cũng từng nhìn lướt qua một thoáng.
Nhưng khi đó y không để ý đến.
Có lẽ là nhớ sai, hẳn là đã nhớ sai. Mộ Cẩm kiên nhẫn, bình tĩnh hỏi: “Có phải ngươi từng bị khấu trừ hai tháng tiền công ở phòng may vá không?” Cuối cùng y cũng không cách nào hỏi được câu: Có phải ngươi từng thêu túi thơm cho Thốn Bôn không?
Nhị Thập không dám nói dối, chỉ gật nhẹ đầu.
Dù đó không phải là câu trả lời cho chuyện thêu túi thơm nhưng trong mắt Mộ Cẩm, câu trả lời này chẳng phải có nghĩa là nàng từng thêu túi thơm cho Thốn Bôn sao? Mộ Cẩm càng u ám, hung ác hơn.
Nhị Thập thấy thế, vội vàng quỳ xuống.
Mộ Cẩm càng nổi giận lôi đình, lời thốt ra khỏi miệng như ngâm trong độc, “Quỳ cái gì mà quỳ, đứng dậy!” Nhìn thấy Thốn Bôn thì cười tươi như hoa nở, còn ở đây thì chỉ biết quỳ quỳ quỳ. Phiền chết được!
Nhị Thập hoảng hốt đứng dậy, lo lắng chồng hai tay lên nhau, đứng bên cạnh. Nàng hèn mọn đến mức ngay cả lưng cũng không dám thẳng.
Vào ngày Thốn Bôn rót thuốc câm cho nàng ta ấy, hắn đã nổi lòng cảm thông. Một hành động nho nhỏ như thế nếu đặt trên người người khác thì không có gì đặc biệt, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhuong-xuan-quang/734737/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.