Nhị Thập thật xui xẻo, hai cái lỗ tai lần nữa lại bị bắt nghe chuyện cũ của Nhị công tử.
Mộ Cẩm nói xong, uy hiếp nói: "Những lời này của ta, không được phép tiết lộ ra bên ngoài."
Nhị Thập: "..."
Trở lại khách điếm, nàng vùi đầu xuống giường, nắm tay đấm chăn.
Nhị Thập trước kia tính tình khá tốt, lại thích cười. Nhưng từ khi đi theo Nhị công tử, tính tình trở nên xấu hơn, càng chẳng cười nổi.
Đấm được một lát, nàng kéo chăn che kín đầu. Nếu ngủ một giấc thì có thể quên đi cái chuyện kinh thiên động địa kia rồi, cái mạng nhỏ của nàng cũng có thể an toàn hơn.
Buổi chiều, bốn người cùng đi.
Đi phía đông thì nhà lầu toàn sương mù, đi thêm xuống phía nam đến một khu chợ trong thành. Một ngày đi tới đi lui, chỗ nào cũng đều là sương mù mờ mịt.
Nhị Thập vốn định mua một ít quà lưu niệm cho mấy vị cô nương ở Yểm Nhật Lâu.
Trước khi đi, Tiểu Lục đã dặn đi dăn lại, khiến cho Nhị Thập càng giữ chặt túi bạc của mình. "Không cần mua cho ta thứ gì cả. Ngoại trừ vàng bạc châu báu, những cái khác ta đều không thích."
Tuy nhiên, sau khi Thập Nhất rời đi, Nhị Thập càng cảm thấy, nếu như sau này có ngày phải ly tán khắp chốn, có chút đồ kỉ niệm khi ở cùng nhau cũng tốt.
Trong khu chợ này, hàng hóa bày bán cũng chỉ có tranh chữ đơn giản hay trang sức, không so được với những thứ tinh xảo Mã tổng quản cấp hằng tháng cho đám thị thiếp các nàng.
Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhuong-xuan-quang/734735/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.