Trận đấu kết thúc, Đỗ Nhược theo dòng người đi ra khỏi sân vận động, không kiềm được kiễng chân lên hít vào thật sâu. Cô ở trong sân thi đấu hết cả buổi chiều, ra ngoài mới phát hiện trời đã sập tối. Có điều đang là mùa hè nên sắc trời tối trễ hơn trước, lúc này dù mặt trời đã lặn nhưng giữa các tòa nhà cao tầng ở xa tít vẫn ánh lên nắng chiều sặc sỡ.
Gần đây thời tiết rất tốt, cô tung ta tung tăng bước xuống bậc thềm, bất chợt thấy Cảnh Minh vẫn với thói quen bỏ tay trong túi quần, đứng ở gốc cây ngô đồng ven đường nhìn cô. Cô không hề tưởng bở cho rằng cậu đang đợi mình, mắt cứ nhìn thẳng sải bước đi qua.
Nhưng lúc đi lướt ngang thì nghe cậu khẽ gọi: "Đỗ Nhược Xuân."
"... Việc gì?" Giọng cô ẩn chứa ba phần cảnh giác, bảy phần nghi ngờ.
Cuộc thi vừa kết thúc, người trên đường rất đông, không ít cô gái ghé mắt sang lén nhìn Cảnh Minh.
"Qua đây nói chuyện một lát." Cậu hất cằm ra phía sau cây, ra lệnh.
Hàng mày thanh mảnh của cô nhíu chặt, miễn cưỡng bước lên bậc thềm ven đường, cách xa cậu chừng một mét. Mắt không hề nhìn thẳng vào Cảnh Minh mà nhìn vào cổ áo cậu: "Chuyện gì vậy?"
"Trong Astro Boy lắp thêm bộ cảm biến đúng không?" Giọng điệu xa cách.
"Ừ." Cô vội vàng ngước mắt lên nhìn cậu.
"Là chủ ý của cô?"
"Ừ."
"Sao lại nghĩ ra điều đó?"
Tên này hôm nay sao hỏi nhiều thế nhỉ?
"Có gì khó đâu. Trong trận đấu robot phi hình người đường đua quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhuoc-xuan-va-canh-minh/22319/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.