Tâm trạng Đỗ Nhược như mây mù bao phủ, ngay cả phần giới thiệu giáo viên chủ nhiệm cũng không thể vực dậy tinh thần của cô. Đến tận khi lễ chào mừng tân sinh viên kết thúc, tất cả chia thành nhóm theo chuyên ngành, đi tham quan phòng thí nghiệm và quan sát nhóm sinh viên khóa trên thao tác các loại máy móc tinh vi, tâm trạng âm u của cô mới tươi sáng trở lại, lần nữa ôm đầy nhiệt huyết và mong đợi đối với cuộc sống đại học.
Kết thúc buổi tham quan, các sinh viên ở lại họp với chủ nhiệm. Chuyên ngành Điều khiển cảm biến chỉ có một lớp, gồm hai mươi hai sinh viên, trong đó có hai mươi mốt nam sinh và một bóng hồng. Đúng vậy, nữ sinh duy nhất chính là Đỗ Nhược.
Một mình cô ngồi hàng thứ nhất tổ giữa, ngay chính giữa lớp. Mấy bạn nam hoặc là ngồi phía sau, hoặc là ngồi vào hai tổ bên cạnh, như thể xung quanh cô được bao bọc bởi một kết giới vô hình.
Thầy chủ nhiệm họ Dương, tên Trường Thanh, là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, mặt luôn tươi cười, hơi rụt rè, mang đậm phong thái của nhà nghiên cứu.
Là sinh viên nữ duy nhất trong lớp, Đỗ Nhược đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi. Quả nhiên câu nói đầu tiên của thầy Dương chính là: "Ồ, lớp chúng ta có một con gấu trúc này."
Mấy bạn nam đều nở nụ cười thân thiện, cô cũng khẽ cười theo.
Thầy Dương Trường Thanh hiền lành bảo mọi người tự giới thiệu bản thân. Tuy nói nhóm sinh viên đến từ khắp mọi miền tổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhuoc-xuan-va-canh-minh/22294/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.