Đỗ Nhược giật nảy mình, sợ đến mức nhảy lùi lại một bước, kinh ngạc che miệng. Tất cả những người còn lại trong phòng thí nghiệm cũng sửng sốt, trợn trừng mắt. Sau ba giây yên lặng như tờ thì...
"Mẹ kiếp, mày làm gì vậy hả?" Một anh khóa trên xông lên nắm cổ áo Cảnh Minh. Mấy nam sinh bên cạnh chạy đến can ngăn, cả đám xúm lại.
"Bình tĩnh lại đã, bình tĩnh lại đã!"
Người kia gầm lên: "Là nó đến đây gây chuyện... Lôi kéo cái gì?"
Cảnh Minh bỏ hai tay vào túi, bị người ta nắm cổ áo, thân thể chỉ thoáng lắc lư. Cậu nhìn xuống anh ta, gằn giọng nhả ra hai chữ: "Buông ra!"
Thái độ của cậu đã chọc giận đối phương, anh ta lập tức vung tay muốn đánh người.
"Anh dám động vào tôi xem!"
Cả nhóm con trai ra sức kéo lại: "Bình tĩnh lại hết đi! Đây là phòng thí nghiệm đấy."
Thoáng chốc, Đỗ Nhược hoàn hồn, xông lên kéo bàn tay của người kia ra, cào loạn xạ vào mu bàn tay anh ta: "Anh buông cậu ấy ra!"
Mọi người vây lấy Cảnh Minh. Cậu rũ mắt nhìn tay cô đang giằng co với tên kia ở trên cổ áo mình, bỗng giơ tay lên ngăn cô lại, tay còn lại bóp cổ tay người kia, giật ra khỏi cổ áo mình, đẩy ra.
Anh ta vốn nhỏ con hơn Cảnh Minh nên lảo đảo lùi về sau vài bước, vừa định xông đến nữa thì bị một người khác giữ lại. Cuối cùng, hai người cũng bị tách ra.
Một anh khác tức giận chất vấn: "Cảnh Minh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhuoc-xuan-va-canh-minh/2175622/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.