Mí mắt của Lam Khanh giật giật hai cái, không ngờ cái tay kia còn ra sức bấm vào nữa, anh chỉ có thể bất đắc dĩ cười khẽ, nếu đã như vậy thì anh cũng không thể làm cho mỹ nhân không hài lòng nha.
Anh lấy tay trái nhẹ nhàng bao bọc bàn tay mềm mại như em bé đang quấy rối mình, tay của cô vừa mềm vừa mịn, khung xương mảnh khảnh đến không ngờ, chỉ cần nhẹ nhàng nắm chặt là có thể đem tay cô gói trọn trong tay mình. Da rất mịn màng, mu bàn tay có cảm giác mềm mềm, hơi lạnh, khi anh nắm trong tay mình mang lại một cảm giác thật kỳ diệu.
Bàn tay đang quấy rối phản kháng lại hai lần, cuối cùng cũng mềm mại nằm yên trong tay anh.
Lam Khanh dùng ngón tay cái vuốt ve mu bàn tay mềm mại của cô để trấn an, bàn tay đang quấy rối co giật, rụt về một nửa, tay của Lam Khanh chỉ nắm lấy ngón tay cô.
Những ngón tay nhỏ nhắn đều nhau, khớp xương rõ ràng, hoàn toàn không có chút thịt dư thừa nào, máu trong người nóng lên, Lam Khanh kéo tay của cô qua, thử đan xen mười đầu ngón tay vào nhau, tay của cô quá nhỏ, cùng xen kẽ với những ngón tay của anh không vừa vặn lắm.
Lam Khanh cảm thấy giữa ngón tay của mình như có những con trùng nhỏ đang ngọ nguậy, cảm thấy hơi nhột, sau đó thì trên người cũng ngứa ngày, có một loại tình cảm không thể nói rõ ràng đang lan tràn trong lòng anh, như có một thứ gì đó đang phá kén chui ra.
Lạc Thủy hoàn toàn không biết mọi người đang cười cười nói nói cái gì, hiện giờ toàn bộ cảm giác của cô đều đặt trên những ngón tay xa lạ, không mềm mại giống như tay cô, bàn tay kia có một loại ấm áp làm cho người ta phải thuận theo, che chở, quấn quýt cô, không cho cô trốn tránh.
Những ngón tay của cô mở rộng ra để kết hợp với đường cong với bàn tay của anh, đan xen những ngón tay mình vào khe hở bàn tay anh, những ngón tay cô dính chặt vào những ngón tay anh.
Nhiệt độ truyền tới từ trong lòng bàn tay, mặt của Lạc Thủy đỏ hồng.
Có ai tới nói cho cô biết là chuyện gì đang xảy ra ở đây không? Thật sự cô chưa từng nghĩ tới sẽ vô lễ với đại thần bằng cách như vậy đâu. Mặc dù bây giờ có vẻ giống như cô là người bị vô lễ, à không đúng, không đúng, chuyện này trên căn bản là hai bên phải tình nguyện. Cái này không phải là trọng điểm, rõ ràng cô muốn bấm đùi của Diễm Yến mà, chuyện gì xảy ra vậy? Đây là chuyện như thế nào?!
Không ngờ trong lúc này đầu óc cô lại có thể thông minh vượt xa người khác, suy nghĩ hết mọi khả năng có thể xảy ra, đó chính là cô đã bấm nhầm vào bắp đùi của đại thần rồi! Lại chính là bắp đùi trong nữa?!
Quả thật Lạc Thủy muốn đập đầu vào tường, chết luôn cho rồi > <.
Tiết Diễm Yến ở bên cạnh ngơ ngác nhìn Lạc Thủy, không cẩn thận nhìn xuống phía dưới thấy mười ngón tay đan xen. Không khỏi có suy nghĩ khinh bỉ, quả nhiên Tiểu Thủy là một người chưa từng trải qua chuyện đời mà, không phải chỉ là nắm tay nhau thôi sao, còn có thể để lộ ra vẻ mặt tức giận mà không dám nói, bộ dạng giống như bị ác bá bắt nạt vậy, mặt cũng đỏ cả lên. Không nhìn xem ác bá nhà người ta đi, bình tĩnh tới như vậy, động tác nhanh nhẹn, đôi lúc còn nói chen vào một hai câu.
Tiết Diễm Yến xoay xoay chiếc đũa không gây ra tiếng động, cố gắng giúp Lạc Thủy hóa giải áp lực: “Tiểu Thủy nước, cậu biết tại sao bọn họ được gọi là Đông Nam Tây Bắc không?”
Hình như Lạc Thủy nghe được có người gọi cô, lại nghe không rõ, phục hồi tinh thần lại: “Hả?”
Tiết Diễm Yến hỏi lại vấn đề một lần nữa.
Lạc Thủy cũng có chút tò mò, /quynh/le/quy/don/ trơ mắt nhìn bốn người trong phòng ngủ bọn họ.
A Bắc bật cười, vội vàng nói: “Các cô cũng biết người Giang Tây không phân biệt được âm L và N, lúc đầu bọn tôi đều gọi Lam Khanh là A Lam, nhưng lại bị người anh em Giang Tây là A Tây này gọi thành A Nam. Cho nên các cô cũng hiểu mà, A Nam liền thuận nước đẩy thuyền, để bọn tôi gọi cậu ấy là A Nam, nghe nói là vì không muốn A Tây bị kỳ thị.”
A Bắc nghĩ đến chuyện này, vẫn cảm thấy A Nam thật là âm hiểm, rõ ràng cái tên A Lam này quá nữ tính, nhưng khi nghe anh nói như vậy, bọn họ cũng không thể không gọi anh là A Nam, nếu không chính là đang phân biệt kỳ thị địa phương, không có tinh thần đoàn kết anh em.
A Tây nói tiếp: “Sau đó A Bắc bị ‘áo ngực’ làm cho nhức đầu, cũng muốn đổi tên lại, cho nên mọi người đều dứt khoát đổi toàn bộ luôn, gọi là Đông Nam Tây Bắc cho dễ, lại có thể cho thấy nét đặc sắc của phòng ngủ bọn tôi.”
Liễu Oanh nói thầm: “Đông Nam Tây Bắc, mình còn chưa phân biệt được rõ ràng ai là ai.”
A Bắc giơ tay lên tiếng: “Áo ngực là A Bắc, tiểu bạch kiểm là A Tây, ‘khốc ca’ là A Đông, tiểu hắc kiểm là A Nam.”
Tiểu hắc kiểm là A Nam > <.
Quả nhiên mặt của Lam Khanh đen thui.
Liễu Oanh cố gắng đem mỗi cái tên liên hệ với từng người lại với nhau, thật sự lời giới thiệu này của A Bắc hết sức thông dụng, hết sức dễ hiểu, nắm bắt được nét đặc sắc của mỗi người.
Cho nên khi món ăn được lên, thì những nữ sinh trong phòng ngủ của Lạc Thủy đã có thể kêu tên mỗi người rất thuận miệng.
Một bàn đầy thức ăn.
Lạc Thủy mất tự nhiên muốn giãy tay trái ra, Lam Khanh cũng buông ra ngay lập tức.
Grandma’s House có món bánh trôi nhân rượu, nước nhiều, bánh trôi mềm mại, ngọt nhưng không ngán. Món canh cá Tống Tẩu thì nước canh có màu sắc rất đẹp, thịt cá thì trơn mềm. Bọn họ đều ăn đến mặt mày hớn hở, cả chủ và khách đều vui vẻ.
Lúc mới bắt đầu thì nam làm bộ nhã nhặn, nữ giả vờ yểu điệu, sau vài ly rượu thì nói nhiều hơn, hình tượng đã bắt đầu xấu xa hơn. A Bắc không biết sống chết, bắt đầu chỉ tán loạn, nói mặt của Tiết Diễm Yến giống như một người đàn bà chanh chua.
Tiết Diễm Yến giương nanh múa vuốt, cầm ly bia đã được rót đầy, chen đến bên cạnh A Bắc, phát ngôn bừa bãi rằng muốn chuốc cho anh ta say không thể đứng lên nổi luôn.
Vốn tửu lượng của A Đông không tốt, đụng phải Vương Tiểu Du, bất tri bất giác nói chuyện mấy câu bằng tiếng địa phương, cũng uống thêm mấy ly bia, vì vậy mà say đến nỗi mắt cũng lờ đờ mờ mịt.
Mặc dù A Tây là tiểu bạch kiểm, nhưng tửu lượng thật sự không tệ, cố gắng hết sức muốn tống say Lam Khanh. A Bắc không thèm nói rõ chuyện này cũng có lý do sâu xa trong đó, nhà của A Tây chưng cất rượu, cho nên tửu lượng của A Tây rất tốt, từ nhỏ đến lớn cũng chưa bao giờ uống quá say,:quynhle:dđ:lê:quý:đôn: hiển nhiên là rất hả hê kiêu ngạo, gặp ai cũng đòi uống, kết quả là Lam Khanh ngã lộn nhào ngay tại chỗ.
Hơn nữa nhân phẩm của A Tây khi uống rượu có chút khó nói thành lời, một người đàn ông lớn như vậy, sau khi uống say thì lại khóc thê thảm, khóc đến nỗi trời đất cũng u ám, khóc một hơi cả 3, 4 tiếng đồng hồ.
Mặt của A Tây lúc đỏ lúc trắng, vì vậy mời rượu cũng càng thêm dữ dội, nói quang minh chính đại là mời chị dâu, nhưng hiển nhiên là Lam Khanh sẽ cản rượu thay cho Lạc Thủy.
A Tây nói: "Chị dâu, lão đại nhà bọn tôi là lần đầu tiên động lòng, nhất định cô phải đối xử với cậu ta thật tốt nha.”
Động lòng? Lạc Thủy chần chờ, lại do dự, yên lặng liếc mắt nhìn Lam Khanh, anh cũng uống hơi nhiều, sóng mắt đã chuyển động, rất nhanh không thể điều khiển được bản thân, dưới ánh đèn, đôi mắt lóe sáng như có từng con sóng đang cuồn cuộn trong đó.
Anh ta nói người này lần đầu tiên động lòng à? Tại sao lại có thể nắm tay người ta thành thạo như vậy chứ? Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đã có thể thay đổi rất nhiều tư thế kinh điển nha.
Hơn nữa người này còn có nhiều chuyện mập mờ không rõ ràng với nhiều cô gái như vậy, còn nói là lần đầu tiên? Thật sự là lần đầu tiên sao? Chắc chắn là lần đầu tiên hả?
Chờ Lạc Thủy yên lặng thu lại tất cả suy nghĩ thì đề tài đã từ động lòng nhảy đến mối tình đầu của A Bắc rồi. Sau khi chờ nghe xong nguyên nhân thất tình của A Bắc từ các bạn học, Tiết Diễm Yến mới mở to đôi mắt lướt qua lướt lại không ngừng trên người A Bắc.
A Bắc thấy mọi người lại đem chuyện xấu hổ của cậu ta ra nói, vừa mới uống xong ly rượu mời, thì đã lớn tiếng kêu la, cố gắng lấy lại chút mặt mũi: “Sau đó cô ấy có tìm tôi để làm hòa mà, nhưng tôi chỉ ngạc nhiên chứ không có quay lại, các cậu có rõ chưa? À? Chắc các cậu không biết rồi!”
Tiết Diễm Yến không hiểu lắm, hỏi tiếp: “Tại sao không quay lại?”
A Bắc kiêu ngạo hả hê nói: “Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ đâu!”
A Tây bĩu môi nhàm chán, cắt lời A Bắc: “A Nam, uống rượu thôi, uống rượu nào.”
Lam Khanh đè ly rượu trong tay anh ta xuống, cười lên: “Đừng uống nữa.”
A Đông cũng cười: “A Tây, A Nam đang sợ cậu một chút nữa y như đứa con nít, ngồi trên đất khóc lớn không có hình tượng gì trong ba tiếng đồng hồ mà thôi.”
A Tây đỏ mặt, răng trắng, đang cầm một ly rượu tính nâng lên uống cũng không được mà không uống cũng không xong, cuối cùng là Liễu Oanh ra mặt, cụng ly với anh ta, nói cười ríu rít: “Tôi uống cùng anh một ly cuối cùng này vậy.”
Ngay lập tức ánh mắt A Tây sáng lên, nâng ly vô cùng sảng khoái.
Ai cũng biết Tiết Diễm Yến chính là loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn, cứ la hét đòi bọn họ uống ly rượu giao bôi. [dd>le>quy>don] Dĩ nhiên A Bắc sẽ không bỏ qua loại cơ hội tốt để ra mặt này, cũng liều mạng phụ họa.
Thừa dịp mọi người chỉ lo ồn ào.
Lạc Thủy cắn một miếng bánh trôi nhân rượu, yên lặng múc thêm cho Lam Khanh thêm một chén canh cá nữa, đẩy tới trước mặt anh. Uống nhiều rượu không tốt cho bao tử, đại thần bị A Tây chuốc rất nhiều rượu, hầu như là không có ăn gì.
A Tây tinh mắt, vô tình nhìn thấy cảnh này, cười tươi rói, nói một câu nịnh hót: “Chị dâu chăm sóc thật tốt mà.”
Lực chú ý của mọi người đã bị A Tây chuyển dời thành công lên người Lạc Thủy, đồng loạt nhìn chằm chằm vào canh cá, cùng đồng loạt lấy chén nhỏ trên bàn đưa đến trước mặt Lạc Thủy: “Chị dâu, tiện tay chút đi.”
Lam Khanh để canh cá để lên chính giữa cái dĩa, vẫn ung dung nhìn bộ dạng 囧của Lạc Thủy, không có một chút ý tứ muốn giúp đỡ nào cả.
Lạc Thủy nhìn gương mặt thờ ơ giống như chờ xem kịch vui của đại thần, lại nhìn sáu đôi mắt sáng rực đang nhìn mình chăm chú ở phía đối diện, bất đắc dĩ múc sáu chén canh cá: “Ăn được uống được quá ha.” Trong lòng âm thầm nguyền rủa, cho các người uống chết luôn đi.
A Bắc cúi đầu uống canh cá, nói đi nói lại thì mùi vị của canh cá Tống Tẩu rất ngon, nhưng mà không lẽ chỉ có một mình anh ta có cảm giác Lạc Thủy rất có dáng vẻ là bà chủ trong tương lai hay sao?
“A Nam, không phải cậu không thích ăn cá hay sao?” A Tây thấy A Nam đang ăn từng muỗng canh cá hết sức nhẹn nhàng thì vô cùng kinh ngạc.
Lạc Thủy nghi ngờ quay đầu, sao? Đại thần không ăn cá? Chuyện này sao có thể?
Lần đó tới tiệm mì sợi Lan Châu, đại thần nấu xong món cá, còn đem theo để ăn mà, đây chính là biểu hiện của việc rất thích ăn cá mà.
A Nam đang uống canh cá, lông mày chỉ cau lại, giọng nói hơi nhỏ một chút: “Có sao?”
A Tây vuốt mái tóc, có sao? Hình như không có mà, không lẽ anh ta nhớ lộn à?
Lam Khanh nghiêng người nói nhỏ với Lạc Thủy: “Anh thích những thứ mà mỹ nhân thích.”
Giọng nói của anh rất êm tai, âm điệu trầm bổng, mang đến một loại cảm giác làm cho người ta yên lòng, hoàn toàn không giống như khí tức trên người anh. (quynhle.2207..dđlqđ) Lạc Thủy mất tự nhiên quay người về phía bên kia, lúc anh nghiêng người qua cúi đầu nói chuyện, hơi thở ấm áp trộn lẫn với mùi rượu làm cho tai của Lạc Thủy đỏ lên. Lạc Thủy khẽ run rẩy, hoàn toàn không để ý nội dung trong lời nói của anh, mơ hồ gật đầu một cái.
Ăn cơm xong, mọi người bắt đầu bàn bạc tiếp theo sẽ đi đâu, trong đại học, hoạt động tập thể đơn giản nhất chính là ca hát, đi bar, chơi bóng. Nhóm mấy người bọn họ không hứng thú đi hát hay đi bar, có bạn học nữ ở đây cũng không thích hợp chơi bóng, vì lo lắng đã uống rượu không thể lái xe, vì vậy đề nghị tốt nhất chính là cưỡi xe đạp.
X thị là một thành phố yên tĩnh nhàn nhã, cho nên dễ dàng tiềm thấy những chỗ cho thuê xe đạp.
Mùa này vừa đúng có gió thu hiu hiu.
Thiên thời địa lợi nhân hòa.
Kết quả lại có một bàn tay rắn chắc của người nào đó giơ lên rất không đúng lúc, A Bắc có vẻ ngượng nghịu, trong ánh mắt sáng quắc của mọi người, nói ra năm chữ: “Tôi… không… biết… cưỡi… xe.”
Mấy người trao đổi ánh mắt với nhau, cảm thấy khó có thể tiêu hóa tin tức này.
A Bắc giải thích nói: “Trong nhà nghèo quá mà, mua không nổi xe đạp.”
Lừa gạt chó à! Cái đồ phá đám này.
Chỉ cần có mắt nhìn thì đều có thể thấy được, ước chừng quần áo trên người của A Bắc chính là loại tốt nhất đang thịnh hành bây giờ, hơn nữa quần áo vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, nhưng đường cong lại sắc nét, thiết kế đặc biệt, nút áo sáng loáng in chữ D, là sản phẩn của nhãn hiệu nút áo Desrues, chính là nút áo chuyên dụng của nhãn hiệu W<, và Gianfranco Ferre, nhưng lại không thể phân biệt được nhãn hiệu quần áo của A Bắc rõ ràng, chắc chắc phải của nhà thiết kế tư nhân nổi tiếng nào đó.
A Tây liếc mắt, không chút khách khí vạch trần anh ta: “Là cậu không dám học chạy xe thôi.”
Nếu như không phải sống chung với nhau ba năm, quả thật bọn họ sẽ bị bề ngoài uy vũ của thằng nhóc này lừa gạt rồi, sự thật thì tên này chính là một con cừu nhỏ, chỉ cần đụng phải đầu thì đã ầm ĩ huyên náo đòi phải tới bệnh viện, còn chích ngừa thì có thể la hét kêu cha gọi mẹ luôn, nếu là như vậy thì có thể đoán được khi còn nhỏ bởi vì sợ té mà không dám học chạy xe đạp rồi.
Mặt A Bắc đỏ lên: “Không dám em gái cậu!”
A Tây ghét nhất chính là loại người ăn ở hai mặt như vậy, rõ ràng là một nhị thế tổ, vậy mà còn phải than khóc mỗi ngày như vậy, đã không dám thì cứ nhận không dám đi, vậy mà lại không chịu thừa nhận, thật là làm mất hết mặt mũi của đàn ông mà, <le..quy..don..quynh..le..2207> mang theo tâm trạng như vậy cộng thêm thói quen vẫn hay đùa giỡn thường ngày, ngay lập tức không thèm tức giận nữa: “Không biết thì là không biết, tìm một cái cớ dở tệ như vậy, chẳng trách được tiểu thiên sứ kia không thèm nhớ tới loại đàn ông như cậu vậy.”
Những lời này chọt trúng ngay chỗ đau của A Bắc, ngay lập tức A Bắc nhảy dựng lên, muốn nhào vô: “Không phải chỉ là cưỡi xe đạp thôi sao, anh đây dư sức chơi đùa cùng với cậu.” Anh ta không tin bằng vào tài trí thông minh của anh ta lại không thể cưỡi được thứ đồ này.
Lại náo loạn giốn như ở trong trò chơi, Lạc Thủy chỉ có thể nhìn, nhưng không thể than trách gì được, chỉ đành bình tĩnh bước ra tìm chỗ cho thuê xe đạp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]