Tô Tư Ninh không chịu đến, Thương Mặc cũng đành hảo “miễn cưỡng” tiếp tục ở tại Tiểu Trúc. Khi Thương Mặc không có ở đó, Mạch Hồng chọc Tô Tư Ninh vậy mà gàn dở.
Tô Tư Ninh chẳng giận, chỉ nhẹ nhàng nói:”Ta không có tư cách ở trong chủ ốc.”
Mạch Hồng đập y một cái:”Thế nào mới có tư cách ở trong chủ ốc?”
Tô Tư Ninh trầm mặc không đáp.
Mạch Thanh cười nói: “Kể cả như vậy, nói không chừng bảo chủ đã coi Tiểu Trúc là chủ ốc rồi.”
Mạch Hồng cười, tổng quản ở một bên nhíu mày.
“Tổng quản không nói gì sao?” Mạch Thanh hỏi.
Tổng quản giả lắc đầu, chuyển hướng sang Tô Tư Ninh, nghiêm khắc nói:”Hiện lại cậu ta trở thành bảo bối trong lòng bảo chủ, đây vừa là chuyện tốt, vừa không phải chuyện hay.”
Mạch Thanh, Mạch Hồng nhìn ông khó hiểu, cũng không để ý nhiều.
Tô Tư Ninh im lặng, tổng quản tiếp lời:”Nếu nhượng ta khuyên bảo, chính là trước mặt bảo chủ không bày yêu mến, bằng không sẽ mời gọi đại họa.”
Tô Tư Ninh vẫn im lặng như cũ, chỉ câu dẫn ra nụ cười nhạt, khẽ gật đầu với tổng quản.
Ban đêm, Thương Mặc trở về, tổng quản hỏi hắn có muốn ăn cơm tối, Thương Mặc đáp đã ăn rồi, hỏi qua tình hình Tô Tư Ninh. Tổng quản nói:”Tô công tử cũng đã ăn xong, nhưng vẫn phân phó hạ nhân chuẩn bị đồ ăn chờ chủ nhân trở về sẽ ghé qua Tiểu Trúc.”
Thương Mặc cười không nói, thẳng hướng tiểu trúc bước đi.
Đợi bọn hạ nhân mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhuoc-thu/3266427/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.