Sau khi thực hiện di chúc hỏa táng thi thể của Ngô Trác, Nhược Linh thu tro cốt đặt trong chiếc hũ bằng bạch ngọc. Mắt phượng quét một vòng quanh sơn cốc : ngôi nhà trúc, cảnh vật xung quanh,… Mọi thứ vẫn tĩnh lặng như lần đầu nàng xuất hiện. Nhìn chiếc hũ trên tay, trong mắt thoáng qua đau thương, đây chính là biểu hiện của câu nói “cảnh còn người mất” sao ? Sư phụ, người hãy an nghỉ cùng sư nương. Phần còn lại hãy để con giúp người xử lý. Rất nhanh thôi…
Thu gọn xong hành lý, Hàn Nhược Linh ôm hũ ngọc trong tay, phi thân xuống núi. Đám người kia hẳn cũng rất nóng lòng. Một thân tử y thanh mảnh, nhẹ nhàng tựa chim yến thoáng chốc chỉ còn lại tàn ảnh. Lúc trước khi Ngô Trác dạy nàng võ công, Nhược Linh thích nhất chính là khinh công. Vả lại kiếp trước nàng làm sát thủ, thân thủ nhanh nhẹn nên nhanh chóng nắm bắt được tinh hoa bên trong, có thể nói tốc độ của nàng chỉ có một người mới có thể đuổi kịp.
Không bao lâu, nói chính xác là hai khắc (30’) Hàn Nhược Linh đã bước vào chính điện của Băng Phong cung. Đúng như dự đoán của nàng, đám người Hữu – Tả trưởng lão lo lắng không yên, không khí trầm lặng.
Hữu – Tả trưởng lão, tứ đại hộ pháp, A Tú và hai thiếu nữ thanh tú nhận ra sự xuất hiện của Nhược Linh liền đứng dậy thoát ra khỏi sự lo lắng của bản thân. Tiểu thư đã trở về như vậy là ổn rồi. Nhưng cung chủ… “Tiểu thư…”
“Ừm”. Nhược Linh đáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhuoc-linh-khuynh-the/2457171/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.