Trên một du thuyền sang trọng đang chạy trên vùng biển X. Tại vị trí boongthuyền, là một cảnh tượng thật khiến người hãi hùng. Máu chảy thành sông trên sàn, tràn xuống biển, chục cái xác chết không toàn thây, nội tạngvương vãi lung tung. Mùi máu trong không khí thật nồng. Một thiếu nữtuyệt sắc mặc váy tím đang cầm súng hướng đến phía người đàn ông mặcvest đen đối diện, đôi mắt cô như đang pha trộn rất nhiều cảm xúc : cămthù, đau thương, mãn nguyện,… Người đàn ông tuấn mĩ kia cũng làm ra mộttư thế giống cô. Khuôn mặt hiện ra ý cười mỉa mai, đôi môi mỏng khẽnhếch : “Nhược Linh, đây là cách con trả ơn ta sao ?”
“Trả ơn ?Ông nói tôi nên lấy gì để báo đáp ông về “ơn” giết cha mẹ tôi đây, chanuôi ? À không phải gọi ông là Lưu chủ tịch – Lưu Đình – bạn thân củacha tôi chứ nhỉ ?”. Thiếu nữ tuyệt sắc tên Nhược Linh đáp lại, thanh âm trong trẻo nhưng trào phúng.
Lưu Đình vẫn không đổi thái độ,bộ mặt đùa giỡn như mèo vờn chuột, bật cười lên : “Ha ha ha… Nhược Linh, không ngờ con lại biết nhanh đến thế. Nhưng dù biết thì con có thể làmgì ta sao ? Giết ta ? Con còn rất non tay. Con nên nhớ danh hiệu sát thủ đệ nhất của con cũng là từ tay ta huấn luyện ra.” Thu hồi ý cười, mặthắn đanh lại : “Vả lại cha con hai người rất đáng chết. Nhưng không ngờhắn chết lại kéo theo Nhược Mai (mẹ của Nhược Linh á) mà không phải làcon như ta dự định.”
Nhược Linh cười lạnh :
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhuoc-linh-khuynh-the/2457151/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.