Thanh Tú nắm lấy bàn tay người đàn ông, đôi mắt khắc khoải nhìn anh, chưa bao giờ cô cảm thấy nhịp tim mình nhanh đến như vậy, lồng ngực cũng nén lại không dám thở mạnh.
Trần Nam đưa đôi mắt nâu âm trầm nhìn cô, giây phút bốn mắt chạm nhau, Thanh Tú nghe một luồng điện xẹt qua cơ thể mình, cô ra sức lay cánh tay anh.
" Trần Nam, em là Thanh Tú đây, anh nói gì đi".
" Anh không nhớ ra em sao?"
" Trả lời em đi".
Giọng Thanh Tú nghèn nghẹn, xem chừng như sắp khóc.
Người đàn ông vẫn nằm bất động, cuối cùng khóe miệng mới nhếch nhẹ một cái.
" Em cứ ầm ĩ như vậy, có cho người ta cơ hội mở miệng đâu mà nói".
Giây phút nghe anh thốt ra câu đó, Thanh Tú vỡ òa sung sướng, cô biết anh sẽ tỉnh lại, cô biết anh sẽ không quên cô, nước mắt tuôn như mưa, cô mặc kệ đây là giường bệnh, ôm chầm lấy anh, nằm úp luôn lên lồng ngực anh, mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ người anh khiến mọi giác quan cô ngưng đọng.
Một giây sau, cô ngồi bật dậy như lò xo, đưa tay sờ soạng khuôn mặt anh như để khẳng định mình không nhìn nhầm, nghe nhầm. Đúng là anh rồi, đôi mắt nâu của anh anh đang mở to nhìn cô, cô không kìn nén được, khóc rấm rứt.
" Em sợ anh không nhận ra em nữa".
Ba tuần... cô đã phải giả vờ mạnh mẽ thế nào, đã phải cố gắng che đậy cảm xúc ra sao, nhưng chỉ chính cô mới hiểu sự sợ hãi trong lòng, nhiều lúc nhìn anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-xin-loi-em-hom-nay-toi-khong-co-hung/1211975/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.