Cánh cửa khép lại, căn phòng yên ắng như cũ, người đàn ông đưa tay lên xoa hai bên thái dương, gương mặt hiện rõ mệt mỏi. Anh cố đứng lên đi ra cửa nhưng vết thương đau buốt khiến anh toát cả mồ hôi, cuối cùng phải quay lại ngồi ở mép giường.
" Chú Hải, lên phòng tôi".
Anh cơ bản muốn ra ban công nhìn xuống một chút, nhưng là " lực bất tòng tâm"...
Tắt điện thoại chưa lâu sau thì ông Hải đã có mặt, khuôn mặt đen đúa của ông còn dính vài cọng cỏ tươi.
" Cậu chủ gọi tôi".
" Chú có thấy Thanh Tú dưới nhà không?"
" Dạ, cô ấy đi rồi, vừa ra khỏi cổng".
Gương mặt Trần Nam nặng nề nhìn ra cửa sổ như đang nghĩ ngợi điều gì đó, một lúc sau mới quay lại.
" Thôi chú xuống làm việc đi".
Ông Hải định quay người đi ra, như nhớ ra điều gì ông lại quay lại.
" À, chiều qua lúc cậu chủ còn nằm viện, cô Tú có đến đây tìm cậu".
" Tìm tôi?" Một tia ngạc nhiên xẹt qua mắt anh.
" Dạ phải, cô ấy hỏi rất nhiều, vô cùng lo lắng cho cậu".
Ánh mắt anh khẽ dao động, mơ hồ không hiểu là loại cảm giác gì, cho là vì xua đuổi cô mà áy náy chăng?
Hơn một tiếng sau...
Người đàn ông ngồi trên giường gọi điện phân phó công việc cho Phan Đệ, hai ngày không có mặt ắt hẳn công việc chất chồng như núi, thực ra anh hôn mê đến hai ngày, cũng không biết rằng trong thời gian đó Hoàng Hải đã liên hệ với Phan Đệ và nhắc nhở việc giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-xin-loi-em-hom-nay-toi-khong-co-hung/1211954/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.