Trần Nam đứng đó, cả thân hình cao lớn của anh trong chiếc áo sơ mi trông thật ưu nhã, cuốn hút. Bóng điện phía trong hắt ra ngoài cửa càng làm gương mặt anh sáng chói, chỉ có đôi mắt là lạnh lùng không chút cảm xúc, trên tay anh còn có một cặp lồng đựng thức ăn bằng inox.
" Giám... đốc".
Cả Thanh Tú lẫn Minh Thành đồng thanh cất tiếng rồi đứng lên, Minh Thành mặc dù cố giữ cho mình tự nhiên nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu. Hiếm khi mới được cùng Thanh Tú vui vẻ như vậy, lại có người xuất hiện phá vỡ đúng lúc. Anh rõ ràng là người đến trước, thế nhưng cái nhìn của Trần Nam như thể anh là người dư thừa chỗ này.
Minh Thành sau khi đắn đo một lát thì nhìn Thanh Tú, nét mặt có chút nuối tiếc.
" Vừa lúc cũng có việc, anh đi trước nhé".
Thanh Tú nhìn đồ ăn trên bàn, nãy giờ anh chỉ chăm chú lo gắp cho cô, còn bản thân anh lại chưa ăn uống gì nhiều. Giờ lại rời đi gấp gáp như vậy.
" Ăn thêm chút nữa rồi hãy đi".
Minh Thành phì cười, xoa cái đầu nhỏ của cô. Một câu nói này của cô cũng khiến anh sướng rơn.
" Anh cũng no rồi, gặp lại sau ".
Nói rồi anh cầm chìa khóa xe trên bàn tiến ra cửa, lúc đối diện với Trần Nam anh khẽ gật đầu cáo từ. Rõ ràng nhận ra được sự nặng nề trên khuôn mặt của vị giám đốc oai phong kia.
Đến khi Minh Thành đi rồi, Thanh Tú mới tiến ra cửa. Nhìn gương mặt như chì của Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-xin-loi-em-hom-nay-toi-khong-co-hung/1211945/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.