Cổn trốn dưới sàng xong xuôi, Cộng Công mới thu hồi mấy viên minh châu thắp sáng, nằm trên giường không bao lâu thì chợt nghe thấy âm thanh cháy lách tách đã đến trước cửa. Trong ánh lửa, cửa gỗ của tiểu ốc bị đẩy mạnh, Chúc Dung toàn thân bốc lên kim diễm bước vào. Cộng Công giả vờ ngủ, Cổn xuyên qua cạnh giường nhìn thấy hai bàn tay nắm chặt của Cộng Công cùng Chúc Dung đang chậm rãi đi đến bên giường khiến trong phòng được chiếu sáng như ban ngày. Hắn không hiểu Chúc Dung biết rõ nhi tử đang ngủ còn đến trước giường làm gì, mãi đến lúc Chúc Dung đi đến bên giường, cực kỳ thuần thục cúi người xuống…
Trong thoáng chốc vang lên tiếng nước phá không, tiếp theo là tiếng cháy xèo xèo đặc biệt của băng thủy đụng phải chước nhiệt.
Đột nhiên tiếng rống giận từ khuôn miệng tao nhã của Cộng Công phát ra, giữa đêm khuya đặc biệt nổi bật.
“Ra ngoài!” Thuỷ thần rống to, “Cút ra ngoài cho ta!”
“Khang Hồi… Ngươi đối đãi với phụ thân của mình như thế này sao?” Chúc Dung híp mắt cười, ngọn lửa trên người đốt cháy đệm giường ẩm thấp bên cạnh, “Nhiều ngày không thấy, ngươi nghênh đón ta như vậy à?”
“Nghênh đón? Phụ thân? Ta phi!” Cộng Công dùng động tác thô lỗ hoàn toàn không phù hợp hình tượng, nhổ một bải nước miếng, “Ngươi lại tới làm cái gì?”
“Còn hỏi? Ngươi không phải vẫn luôn hiểu rõ à?”
Chúc Dung bị dòng nước đẩy ra vẫn cười như cũ, chậm rãi tới gần Cộng Công. Dưới sàng, Cổn không thể tin vào mắt mình. Cái tên áo đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-truyen-thuyet-hop-ly/210394/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.