Chưa đến một tháng, thương thế của Niên đã tốt hẳn, trận tuyết đầu tiên của mùa đông cũng bắt đầu rơi. Khôi biết mình không nên mạo hiểm lên núi tìm Niên nữa, hắn bắt đầu nói cho Niên chỗ ở của hắn, hy vọng khi Niên tỉnh dậy có thể tới gặp mình. Quá trình cố gắng của Khôi là như thế này:
Ngày đầu tiên:
“Niên, ngươi tỉnh ngủ thì tới nhà của ta chơi nha? Ta chuẩn bị thức ăn cho ngươi, ngươi cũng không cần ra ngoài tìm.”
“Hảo…”
“Ta muốn giới thiệu thê tử của ta với ngươi, còn có… Ê, đừng ngủ…”
Niên ngủ mất rồi.
Ngày hôm sau:
“Niên, ta nói, ê, Niên…”
Niên chết cũng không tỉnh dậy.
Ngày thứ ba, thứ tư tuyết rơi lớn, không lên núi được.
Ngày thứ năm:
“Niên, ta nói, nhà của ta ở trong thôn dưới chân núi, ngươi có biết đi như thế nào không?”
“Đại khái biết…”
“Chính là dọc theo đường nhỏ bên cạnh đi xuống chân núi…”
“Đã biết…” Nhưng câu này là nói mớ.
Ngày thứ sáu:
“Niên, nhà của ta là một căn nhà nhỏ một sân một cửa nóc nhà mới tinh ở thôn tây, biết chưa?”
“Biết…”
“Vậy ngươi nói lại một lần cho ta nghe.”
“…” Niên lại ngủ như chết.
Ngày thứ bảy:
“Niên, ê, từ ngày mai ta sẽ không đến được, ngươi rốt cuộc có biết nhà của ta ở đâu không?”
Niên hiển nhiên ý thức không thanh tỉnh.
“Được rồi, ta bỏ cuộc, bản đồ ở đây…”
Cho nên cuối cùng Khôi lấy than củi đem bản đồ và bên ngoài nhà mình vẽ lên vách đá của sơn động.
Rốt cục, tháng mười hai lạnh cóng đã đến, tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-truyen-thuyet-hop-ly/210388/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.