Kim JaeJoong cứ uể oải như vậy trải qua hai tiết học, mà đầu vẫn rối rắm không hiểu vì sao lại quên lấy thẻ học sinh về. Đối với JaeJoong, đây là sỉ nhục lớn thứ hai trong cuộc sống. Còn sỉ nhục lớn nhất là gì ư? Về sau sẽ kể cho nghe.
“JunSu, làm thế nào lấy lại được thẻ học sinh mà không cần tìm cái tên biến thái kia đây?”
JunSu ngồi bên cạnh không có phản ứng gì, dù sao người yêu của JaeJoong đằng nào chả đem trả lại cho JaeJoong, lo lắng làm cái gì chứ. Vừa nghĩ xong JunSu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt đột nhiên mở lớn vì nhìn thấy Jung YoonHo đang đi qua sân thể dục hướng toà nhà này đi tới. Nghĩ thầm không lẽ mình sắp thành tiên, vừa nhắc đến YoonHo anh ta đã hiện ra được.
Mãi đến khi Jung YoonHo đi vào toà nhà, JunSu mới thu hồi tầm mắt, vội quay sang JaeJoong vừa lay vừa gọi, “JaeJoong, JaeJoong, JaeJoong…” Kêu nửa ngày cũng chẳng nghe đáp lại.
“Yah! Kim JunSu! Cậu bị trúng gió hả? Lay cái gì mà lay? Có chuyện gì thì nói đi!”
Sắp đến giờ tan học nên phòng học có chút ồn ào, nhưng nghe tiếng gào của JaeJoong xong trong nháy mắt im phăng phắc.
Mà JunSu vừa bị quát, nuốt nước bọt nói, “Tớ biết làm sao không cần đi tìm người kia vẫn lấy lại được thẻ học sinh của cậu.” Nhìn đến Jung YoonHo đúng lúc xuất hiện, JunSu chỉ tay, “Người yêu cậu… tự mình đến rồi.”
Kim JaeJoong vừa nghe được ba chữ “người yêu cậu” đang chuẩn bị nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-thang-ngay-tuoi-tre/2231263/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.