Chương trước
Chương sau
Sau khi quan sát cẩn thận, đứa con thứ cầm lấy một quả táo trong đó, đây chính là câu mấu chốt!

Bạch Mộc Trạch đã cộng thêm điểm thị lực nên có thể nhìn thấy rõ những chi tiết nhỏ hơn người thường, anh ghé tới gần quan sát kỹ 3 nút, sau đó mới phát hiện hóa ra trên nút đỏ thứ 2 có 2 chữ rất nhạt: Chọn tôi.Cho tới khi mảnh kim loại áp vào thái dương cậu ta, nụ cười trên mặt Hứa Dạng đã lập tức vụt tắt, “Đang làm gì vậy? Định giật điện à?” Cậu ta đã từng thấy cảnh này trong phim, sau khi mở dụng cụ, sẽ có một luồng sóng điện cực mạnh kích thích não bộ, đây là một hình phạt vô cùng tàn nhẫn.

Chữ viết bằng mực trắng, phải ghé thật sát vào mới có thể lờ mờ trông thấy được, ai thiết kế ra cái này đúng là không phải con người.Hứa Dạng cũng nghe tiếng cô, biết là con người nên bèn thở phào: “Hóa ra là Kẻ Điên, dọa chết tôi rồi.”Chỉ còn lại 5 phút, Bạch Mộc Trạch đánh thức những người khác, chuẩn bị tiếp đón nhiệm vụ tiếp theo.“Còn nửa tiếng nữa, mọi người nghỉ ngơi trước để giữ gìn thể lực đi, biết đâu sau này còn phải rượt đuổi nữa.” Nói xong, Bạch Mộc Trạch cũng nhắm mắt lại, tựa vào tường nghỉ ngơi.

Sau khi tìm được cái nút tương ứng, Bạch Mộc Trạch không ấn xuống ngay, vì cửa phòng tạm giam chưa mở, mà anh cũng chỉ có 10 phút để lấy thứ mình cần.Theo như trong ký ức, Bạch Mộc Trạch hoàn toàn không phát hiện ra Đồ Đần đã làm chuyện gì, trực giác mách bảo anh rằng thông tin của Đồ Đần còn một phần nữa chưa được bật mí.

Anh lẳng lặng ngồi trên ghế xem như nghỉ ngơi, khoảng hơn 10 phút sau, quản ngục quay về.“Các người phải tin tôi, không phải cô ấy!”Hứa Dạng không thấy gì, cũng chẳng đụng tới nên đành phải chịu thua, “Chị à, tôi sai rồi được chưa? Ngài đổi người khác để trêu đi mà.”

Bạch Mộc Trạch lập tức ấn mở nút đỏ ngay khi hắn mở cửa ra, động tác của quản ngục khựng lại, Bạch Mộc Trạch nghiêng người lách ra ngoài.Bộ quần áo quan tòa chẳng biết nhặt được ở đâu được ông ta mặc bừa lên người, thế còn chưa hết, chuyện khiến Tưởng Thi Vũ thấy nực cười là quan tòa béo ú này còn mang trên đầu một bộ tóc giả màu trắng.***

Anh chạy tới trước kệ, thấy những thứ ngâm trong bình lọ thì dạ dày hơi cuồn cuộn.Anh lẳng lặng ngồi trên ghế xem như nghỉ ngơi, khoảng hơn 10 phút sau, quản ngục quay về.

Tay, chân, các loại nội tạng… Mùi formalin cũng không át được mùi tanh nồng, Bạch Mộc Trạch nhớ tới gợi ý của sư thầy, vì thế lấy bình chứa não bỏ vào túi quần rồi quay lại phòng tạm giam, chờ thời gian kết thúc.Bạch Mộc Trạch đưa cái bình cho ông ta, “Thứ thầy cần đây.”Bạch Mộc Trạch lập tức ấn mở nút đỏ ngay khi hắn mở cửa ra, động tác của quản ngục khựng lại, Bạch Mộc Trạch nghiêng người lách ra ngoài.

Hết 10 phút, quản ngục khôi phục lại bình thường.Vài phút sau, có tiếng ngáy từ phía trước truyền tới, Thẩm Kha hỏi: “Vị huynh đài nào đã bắt đầu ngủ ngáy rồi kia.”“Đã hiểu ạ.”

Hắn dẫn Bạch Mộc Trạch về lại khu A rồi nói: “Ngoan ngoãn chút đi, đừng có làm chuyện gì ngu ngốc nữa, nếu không cô ấy cũng chẳng bảo vệ nổi mày đâu.”“Không phải cô ấy đẩy, thật sự không phải mà!”

Cô ấy, không cần nói cũng biết là đang chỉ ai.“Ha ha ha, vui quá đi.”Sư thầy vươn tay ra, một phát bắt ngay thứ bên trong, sau đó từ từ ngửa đầu ra, thả óc vào trong miệng.

Thẩm Kha lo lắng hỏi: “Đại Bạch, không sao đấy chứ?”“Á!”“Rất xin lỗi, tôi sợ quá nên dùng nụ cười để làm dịu tâm trạng thôi.” Tưởng Thi Vũ thu lại nụ cười, cúi đầu tỏ vẻ tự kiểm điểm

Bạch Mộc Trạch khẽ lắc đầu: “Không sao, tôi tới khu D chuyến nữa, mọi người ở đây đợi nhé.”Nguyên Tinh Thần vỗ mạnh vào đầu cậu ta một cái, “Ủa, Người Câm, cậu nói chuyện được à?”

Trên máy bấm giờ chỉ còn 2 tiếng, anh phải nhanh chóng tìm được ký ức của Đồ Đần.“Anh Trần!” Quản ngục cung kính gọi.

***Quan tòa rất hài lòng, “Rất tốt, các người đều phải tự giác ngộ như cô ta đi, phạm lỗi không đáng xấu hổ, nhưng phạm lỗi mà không biết sai mới là lỗi lớn! Đã hiểu hết chưa?”

Sư thầy ở khu D vẫn chắp tay trước ngực như cũ, trong môi trường này, trông ông ta có vẻ cực kỳ bình thản.***

Bạch Mộc Trạch đưa cái bình cho ông ta, “Thứ thầy cần đây.”Thẩm Kha không khỏi giơ ngón tay cái cho cậu ta: “Hay thật, thế mà còn ngủ được.”Quan tòa béo ú không biết Tưởng Thi Vũ đang nghĩ gì, chỉ gõ mạnh cây búa trong tay xuống bàn, “Yên lặng! Đây là nơi trang nghiêm, ai dám cười cợt ta sẽ phạt nặng!”

Sư thầy hành lễ với anh một cái rồi nói: “Xin thí chủ giúp tôi mở bình ra.”Anh ta hơi lo về màn tiếp theo, vì thế bèn bước vào phòng Bạch Mộc Trạch rồi ngồi kế anh.

Khe hở trong lồng giam rất nhỏ, không thể nào đưa bình vào được, Bạch Mộc Trạch nghe lời mở bình thủy tinh ra, mùi formalin xen lẫn mùi máu tươi lập tức tỏa ra ngoài không khí.“Khụ khụ, xin chú ý tới lời nói và hành động của mình.”

Sư thầy vươn tay ra, một phát bắt ngay thứ bên trong, sau đó từ từ ngửa đầu ra, thả óc vào trong miệng.Hứa Dạng vẫn còn tâm trạng đùa: “Đang định uốn tóc cho chúng tôi à?”

Sau khi làm xong xuôi hết, khóe miệng ông ta hơi nhếch lên, trông có vẻ rất hài lòng.Quản ngục gõ cửa, báo cáo với người bên trong: “Thưa quý quan tòa, đã dẫn người tới rồi ạ.”

“A di đà Phật, ngã Phật từ bi. Thí chủ, bần tăng khuyên cậu một câu, bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.”

Bạch Mộc Trạch nghi hoặc, anh làm gì đâu chứ?Chữ viết bằng mực trắng, phải ghé thật sát vào mới có thể lờ mờ trông thấy được, ai thiết kế ra cái này đúng là không phải con người.

Dán bảng tên mà sư thầy đưa cho, đầu Bạch Mộc Trạch đau như búa bổ, anh ôm đầu không nhịn được mà đau khổ rên rỉ.Nguyên Tinh Thần quăng cho hắn một cái lườm, quản ngục quay đầu không dám nói tiếp, ai bảo đây là lão đại cơ chứ.“6 người các người, đi theo tôi.”

Anh thấy bản thân đang đứng ngay hiện trường vụ án, tận mắt trông thấy người chết nhảy xuống lầu, lúc đó, Kẻ Điên đứng cách người chết hơn mấy mét, Kẻ Điên vô tội!“Có người túm chân tôi!”

“Không phải cô ấy đẩy, thật sự không phải mà!”Bạch Mộc Trạch không ngửi thấy mùi máu, cũng không nghe tiếng tù nhân gào thét, vì thế anh đoán quản ngục dẫn họ đi theo đường nào đó không thuộc khu BCD.Bạch Mộc Trạch đã cộng thêm điểm thị lực nên có thể nhìn thấy rõ những chi tiết nhỏ hơn người thường, anh ghé tới gần quan sát kỹ 3 nút, sau đó mới phát hiện hóa ra trên nút đỏ thứ 2 có 2 chữ rất nhạt: Chọn tôi.

“Các người phải tin tôi, không phải cô ấy!”“A di đà Phật, ngã Phật từ bi. Thí chủ, bần tăng khuyên cậu một câu, bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.”

Đồ Đần cật lực thanh minh giúp Kẻ Điên, nhưng lại bị Thằng Thọt uy hiếp: “Nhóc con, đừng có cản đường!”Đồ Đần cầm bằng chứng tới gặp Người Câm, muốn anh ta giải thích thay Kẻ Điên, Người Câm lại ném mạnh điện thoại xuống đất, “Đừng có tự cho mình thông minh, làm hỏng chuyện tốt của tôi.”

Sau khi Kẻ Điên bị bắt, Đồ Đần luôn giúp cô tìm bằng chứng, anh nghe nói ở tòa nhà đối diện có người đã chụp ảnh bầu trời bằng điện thoại nên vội tới tìm.Quản ngục tên anh Trần nghiêm túc hơn nhiều so với quản ngục vừa rồi. Bạch Mộc Trạch nhìn quần áo của hắn, dù sạch sẽ hơn nhưng từ vạt áo màu trắng cũng có thể nhìn ra bộ đồ này đã rất cũ rồi.Hắn dẫn Bạch Mộc Trạch về lại khu A rồi nói: “Ngoan ngoãn chút đi, đừng có làm chuyện gì ngu ngốc nữa, nếu không cô ấy cũng chẳng bảo vệ nổi mày đâu.”Hết 10 phút, quản ngục khôi phục lại bình thường.

Đồ Đần cầm bằng chứng tới gặp Người Câm, muốn anh ta giải thích thay Kẻ Điên, Người Câm lại ném mạnh điện thoại xuống đất, “Đừng có tự cho mình thông minh, làm hỏng chuyện tốt của tôi.”Sau khi tìm được cái nút tương ứng, Bạch Mộc Trạch không ấn xuống ngay, vì cửa phòng tạm giam chưa mở, mà anh cũng chỉ có 10 phút để lấy thứ mình cần.

Người Câm muốn nổi tiếng, Thằng Thọt muốn tiền, chúng đã sớm ủ mưu cùng nhau rồi.Kết thúc đếm ngược, quản ngục bước vào khu A, “Mau đứng dậy đi, quan tòa muốn gặp bọn mày.”

Thằng Thọt sợ Đồ Đần làm ảnh hưởng tới chuyện của mình nên đánh Đồ Đần ngã xuống đất, ngụy trang thành hiện trường một vụ cướp, chờ khi Đồ Đần tỉnh lại thì đã thấy mình bị giam trong nhà tù số 9.“Ai kéo tóc tôi vậy!” Lần này người hét là Tưởng Thi Vũ.Bạch Mộc Trạch từ từ nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng đáp: “Có thể.”

Theo như trong ký ức, Bạch Mộc Trạch hoàn toàn không phát hiện ra Đồ Đần đã làm chuyện gì, trực giác mách bảo anh rằng thông tin của Đồ Đần còn một phần nữa chưa được bật mí.Phòng xét xử trước mắt khiến trong lòng người chơi sinh ra chút sợ hãi mơ hồ.Thẩm Kha hạ thấp giọng: “Trước đây tôi thấy ở đây chưa tới độ nguy hiểm, nhưng thấy từng đồng đội đi vào rồi vẫn cảm giác hơi khó chịu, vì không biết có phải sẽ tới phiên tôi hay không, Đại Bạch à, nếu… Tôi nói là nếu thôi nhé, tôi không ra ngoài được, cậu nhớ nói với người nhà tôi là tôi tới vùng núi để dạy học nên tạm thời không về được, như thế họ sẽ không quá lo lắng.”

Trong 1 tiếng đếm ngược cuối cùng, 6 người đã hoàn toàn biết được thông tin về thân phận của mình, chỉ đợi quản ngục tới đưa họ đến nơi gọi là quan tòa.

“Còn nửa tiếng nữa, mọi người nghỉ ngơi trước để giữ gìn thể lực đi, biết đâu sau này còn phải rượt đuổi nữa.” Nói xong, Bạch Mộc Trạch cũng nhắm mắt lại, tựa vào tường nghỉ ngơi.

Từ khi bước vào nhà tù số 9, họ đã phí quá nhiều thể lực, nhưng đây chỉ là màn dạo đầu mà thôi.Vì thế Bạch Mộc Trạch càng thêm chắc chắn, những người mặc cảnh phục này không phải là quản ngục thực sự.

Vài phút sau, có tiếng ngáy từ phía trước truyền tới, Thẩm Kha hỏi: “Vị huynh đài nào đã bắt đầu ngủ ngáy rồi kia.”Bạch Mộc Trạch vỗ vài cái lên vai anh ta: “Cậu phải học theo tính của Hứa Dạng đi.”

Anh ta mở cửa phòng giam ra, nhìn theo tiếng ngáy, thấy Hứa Dạng đang nằm ngủ chổng vó trên giường.Đồ Đần cật lực thanh minh giúp Kẻ Điên, nhưng lại bị Thằng Thọt uy hiếp: “Nhóc con, đừng có cản đường!”Sư thầy hành lễ với anh một cái rồi nói: “Xin thí chủ giúp tôi mở bình ra.”Nhắc tới cậu ta, Thẩm Kha vô thức bật cười: “Tư chất tâm lý của con hàng đó cũng chẳng giống người thường đâu.”

Thẩm Kha không khỏi giơ ngón tay cái cho cậu ta: “Hay thật, thế mà còn ngủ được.”“Tôi cứ đánh đó, sao?” Nguyên Tinh Thần lại đánh cậu ta cái nữa.

Anh ta hơi lo về màn tiếp theo, vì thế bèn bước vào phòng Bạch Mộc Trạch rồi ngồi kế anh.Dương Manh Manh đi cuối chợt hét lên, Hứa Dạng vội hỏi: “Manh Manh, sao vậy?”Tay, chân, các loại nội tạng… Mùi formalin cũng không át được mùi tanh nồng, Bạch Mộc Trạch nhớ tới gợi ý của sư thầy, vì thế lấy bình chứa não bỏ vào túi quần rồi quay lại phòng tạm giam, chờ thời gian kết thúc.

“Đại Bạch à, cậu nói xem chúng ta có thể thuận lợi ra ngoài không?”Phía trước đã được khóa lại để đề phòng tội phạm bỏ trốn giữa chừng, sau khi cả sáu ngồi xuống hết, anh Trần kéo ghế ra ngồi bên cạnh.

Bạch Mộc Trạch từ từ nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng đáp: “Có thể.”

Thẩm Kha hạ thấp giọng: “Trước đây tôi thấy ở đây chưa tới độ nguy hiểm, nhưng thấy từng đồng đội đi vào rồi vẫn cảm giác hơi khó chịu, vì không biết có phải sẽ tới phiên tôi hay không, Đại Bạch à, nếu… Tôi nói là nếu thôi nhé, tôi không ra ngoài được, cậu nhớ nói với người nhà tôi là tôi tới vùng núi để dạy học nên tạm thời không về được, như thế họ sẽ không quá lo lắng.”

Bạch Mộc Trạch mở mắt ra, kiên định nhìn anh ta: “Thẩm Kha, chỉ cần tôi có thể ra ngoài thì tôi sẽ không bỏ cậu lại đâu.”“Haizz, cậu nhìn tôi kìa, giờ mà nói gì ghê quá.” Thẩm Kha quay đầu đi, khịt khịt cái mũi.

“Haizz, cậu nhìn tôi kìa, giờ mà nói gì ghê quá.” Thẩm Kha quay đầu đi, khịt khịt cái mũi.Quản ngục dẫn Nguyên Tinh Thần đi vào, cô mặc nguyên một bộ đồ trắng, tóc tai lộn xộn, trông như một kẻ điên thật sự vậy.

Bạch Mộc Trạch vỗ vài cái lên vai anh ta: “Cậu phải học theo tính của Hứa Dạng đi.”Dán bảng tên mà sư thầy đưa cho, đầu Bạch Mộc Trạch đau như búa bổ, anh ôm đầu không nhịn được mà đau khổ rên rỉ.

Nhắc tới cậu ta, Thẩm Kha vô thức bật cười: “Tư chất tâm lý của con hàng đó cũng chẳng giống người thường đâu.”Hứa Dạng tru lên: “Đừng có đánh vào đầu người ta chứ!”

***

Chỉ còn lại 5 phút, Bạch Mộc Trạch đánh thức những người khác, chuẩn bị tiếp đón nhiệm vụ tiếp theo.Cô ấy, không cần nói cũng biết là đang chỉ ai.

Kết thúc đếm ngược, quản ngục bước vào khu A, “Mau đứng dậy đi, quan tòa muốn gặp bọn mày.”Quản ngục thấy 2 bàn tay đang siết chặt nhau của 2 người nên phải uyển chuyển nhắc nhở.Bạch Mộc Trạch nghi hoặc, anh làm gì đâu chứ?

Cuối cùng cũng được thấy vị quan tòa trong truyền thuyết rồi…Nói là chỗ ngồi nhưng thật ra là lồng giam nửa kín nửa hở. Xung quanh là lan can bằng gỗ, ngồi vào rồi, anh Trần sẽ kéo miếng gỗ phía sau lên che họ lại, chỉ chừa nửa người trên ở ngoài.

Quản ngục lấy vải đen bịt kín mắt người chơi lại, sau đó còng tay họ, giống như lúc đến đây, người sau vịn vai người trước, đi trong bóng tối.Ngay sau đó, từ bên trong có người mở cửa ra, là một người mặc đồng phục cảnh sát.

Bạch Mộc Trạch không ngửi thấy mùi máu, cũng không nghe tiếng tù nhân gào thét, vì thế anh đoán quản ngục dẫn họ đi theo đường nào đó không thuộc khu BCD.

“Á!”

Dương Manh Manh đi cuối chợt hét lên, Hứa Dạng vội hỏi: “Manh Manh, sao vậy?”Giọng nói quen thuộc này… Là Nguyên Tinh Thần!Sau khi Kẻ Điên bị bắt, Đồ Đần luôn giúp cô tìm bằng chứng, anh nghe nói ở tòa nhà đối diện có người đã chụp ảnh bầu trời bằng điện thoại nên vội tới tìm.

“Có người túm chân tôi!”Anh chạy tới trước kệ, thấy những thứ ngâm trong bình lọ thì dạ dày hơi cuồn cuộn.

“Ai kéo tóc tôi vậy!” Lần này người hét là Tưởng Thi Vũ.Thằng Thọt sợ Đồ Đần làm ảnh hưởng tới chuyện của mình nên đánh Đồ Đần ngã xuống đất, ngụy trang thành hiện trường một vụ cướp, chờ khi Đồ Đần tỉnh lại thì đã thấy mình bị giam trong nhà tù số 9.

Hứa Dạng cảm giác như có ai đó đang vỗ vai mình, cậu ta vừa hét vừa nhảy đi né người bí ẩn đó.

“Ha ha ha, vui quá đi.”

Giọng nói quen thuộc này… Là Nguyên Tinh Thần!

Hứa Dạng cũng nghe tiếng cô, biết là con người nên bèn thở phào: “Hóa ra là Kẻ Điên, dọa chết tôi rồi.”

Nguyên Tinh Thần vỗ mạnh vào đầu cậu ta một cái, “Ủa, Người Câm, cậu nói chuyện được à?”Quan tòa gật đầu, vỗ vỗ bàn tay mập mạp, cửa phòng xét xử lại bị mở ra lần nữa.

Hứa Dạng tru lên: “Đừng có đánh vào đầu người ta chứ!”Những lúc rảnh rỗi, cô ta thường đến pháp viện để dự thính, thấy không ít cảnh xét xử của quan tòa rồi. Nhưng dù cô ta chưa từng trông thấy quan tòa thật cũng có thể nhìn ra tên mập trước mặt chỉ đang bắt chước mà thôi.Quản ngục khẽ thở phào, thật sự sợ vị này cứ thế mà xông vào.

“Tôi cứ đánh đó, sao?” Nguyên Tinh Thần lại đánh cậu ta cái nữa.Từ khi bước vào nhà tù số 9, họ đã phí quá nhiều thể lực, nhưng đây chỉ là màn dạo đầu mà thôi.

Hứa Dạng không thấy gì, cũng chẳng đụng tới nên đành phải chịu thua, “Chị à, tôi sai rồi được chưa? Ngài đổi người khác để trêu đi mà.”

Nguyên Tinh Thần bước tới trước, nắm tay Bạch Mộc Trạch lắc lắc.

Miếng vải đen che kín mặt nên không thấy rõ được nét mặt của anh, nhưng ý cười trên khóe miệng lại không thể nào che giấu được.

“Khụ khụ, xin chú ý tới lời nói và hành động của mình.”

Quản ngục thấy 2 bàn tay đang siết chặt nhau của 2 người nên phải uyển chuyển nhắc nhở.

Nguyên Tinh Thần quăng cho hắn một cái lườm, quản ngục quay đầu không dám nói tiếp, ai bảo đây là lão đại cơ chứ.

Đi tiếp một đoạn, Nguyên Tinh Thần bỏ lại một câu: “Nhớ cẩn thận.” Rồi lưu luyến thả tay Bạch Mộc Trạch ra.

Quản ngục khẽ thở phào, thật sự sợ vị này cứ thế mà xông vào.

“Đến rồi, bọn mày có thể tháo bịt mắt xuống.”Sư thầy ở khu D vẫn chắp tay trước ngực như cũ, trong môi trường này, trông ông ta có vẻ cực kỳ bình thản.

Phòng xét xử trước mắt khiến trong lòng người chơi sinh ra chút sợ hãi mơ hồ.Bạch Mộc Trạch mở mắt ra, kiên định nhìn anh ta: “Thẩm Kha, chỉ cần tôi có thể ra ngoài thì tôi sẽ không bỏ cậu lại đâu.”

Quản ngục gõ cửa, báo cáo với người bên trong: “Thưa quý quan tòa, đã dẫn người tới rồi ạ.”

Ngay sau đó, từ bên trong có người mở cửa ra, là một người mặc đồng phục cảnh sát.Trong 1 tiếng đếm ngược cuối cùng, 6 người đã hoàn toàn biết được thông tin về thân phận của mình, chỉ đợi quản ngục tới đưa họ đến nơi gọi là quan tòa.

“Anh Trần!” Quản ngục cung kính gọi.

“6 người các người, đi theo tôi.”

Quản ngục tên anh Trần nghiêm túc hơn nhiều so với quản ngục vừa rồi. Bạch Mộc Trạch nhìn quần áo của hắn, dù sạch sẽ hơn nhưng từ vạt áo màu trắng cũng có thể nhìn ra bộ đồ này đã rất cũ rồi.“Đại Bạch à, cậu nói xem chúng ta có thể thuận lợi ra ngoài không?”

Vì thế Bạch Mộc Trạch càng thêm chắc chắn, những người mặc cảnh phục này không phải là quản ngục thực sự.Khe hở trong lồng giam rất nhỏ, không thể nào đưa bình vào được, Bạch Mộc Trạch nghe lời mở bình thủy tinh ra, mùi formalin xen lẫn mùi máu tươi lập tức tỏa ra ngoài không khí.

Dưới sự dẫn đường của anh Trần, 6 người bước vào phòng xét xử.

Khi thấy người được gọi là quan tòa kia, Tưởng Thi Vũ phì cười.

Những lúc rảnh rỗi, cô ta thường đến pháp viện để dự thính, thấy không ít cảnh xét xử của quan tòa rồi. Nhưng dù cô ta chưa từng trông thấy quan tòa thật cũng có thể nhìn ra tên mập trước mặt chỉ đang bắt chước mà thôi.

Bộ quần áo quan tòa chẳng biết nhặt được ở đâu được ông ta mặc bừa lên người, thế còn chưa hết, chuyện khiến Tưởng Thi Vũ thấy nực cười là quan tòa béo ú này còn mang trên đầu một bộ tóc giả màu trắng.

Quan tòa béo ú không biết Tưởng Thi Vũ đang nghĩ gì, chỉ gõ mạnh cây búa trong tay xuống bàn, “Yên lặng! Đây là nơi trang nghiêm, ai dám cười cợt ta sẽ phạt nặng!”

“Rất xin lỗi, tôi sợ quá nên dùng nụ cười để làm dịu tâm trạng thôi.” Tưởng Thi Vũ thu lại nụ cười, cúi đầu tỏ vẻ tự kiểm điểmDưới sự dẫn đường của anh Trần, 6 người bước vào phòng xét xử.

Quan tòa rất hài lòng, “Rất tốt, các người đều phải tự giác ngộ như cô ta đi, phạm lỗi không đáng xấu hổ, nhưng phạm lỗi mà không biết sai mới là lỗi lớn! Đã hiểu hết chưa?”

“Đã hiểu ạ.”Bạch Mộc Trạch khẽ lắc đầu: “Không sao, tôi tới khu D chuyến nữa, mọi người ở đây đợi nhé.”

Quan tòa béo ú nhìn anh Trần một cái, hắn lập tức đưa 6 người chơi tới chỗ ngồi đã được chỉ định sẵn.

Nói là chỗ ngồi nhưng thật ra là lồng giam nửa kín nửa hở. Xung quanh là lan can bằng gỗ, ngồi vào rồi, anh Trần sẽ kéo miếng gỗ phía sau lên che họ lại, chỉ chừa nửa người trên ở ngoài.

Phía trước đã được khóa lại để đề phòng tội phạm bỏ trốn giữa chừng, sau khi cả sáu ngồi xuống hết, anh Trần kéo ghế ra ngồi bên cạnh.

Hứa Dạng vẫn còn tâm trạng đùa: “Đang định uốn tóc cho chúng tôi à?”

Cho tới khi mảnh kim loại áp vào thái dương cậu ta, nụ cười trên mặt Hứa Dạng đã lập tức vụt tắt, “Đang làm gì vậy? Định giật điện à?” Cậu ta đã từng thấy cảnh này trong phim, sau khi mở dụng cụ, sẽ có một luồng sóng điện cực mạnh kích thích não bộ, đây là một hình phạt vô cùng tàn nhẫn.

Anh Trần cười nói: “Yên tâm đi, chỉ cần các người ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của quan tòa thì chẳng sao đâu.”

Sau khi lắp xong dụng cụ cho 6 người, anh Trần báo cáo lại với quan tòa: “Thưa quý quan toàn, có thể bắt đầu rồi ạ.”

Quan tòa gật đầu, vỗ vỗ bàn tay mập mạp, cửa phòng xét xử lại bị mở ra lần nữa.

Quản ngục dẫn Nguyên Tinh Thần đi vào, cô mặc nguyên một bộ đồ trắng, tóc tai lộn xộn, trông như một kẻ điên thật sự vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.