Chương trước
Chương sau
Sương mù dày đặc bao phủ khắp rừng cây, chỉ có một con đường đá là đi được, Mạc Hoài Nam chủ động đi trước để mở đường đã khiến Tang Cách có ấn tượng tốt hơn với anh ta.

“Bự con, trước đây tôi cứ tưởng anh cũng là miệng cọp gan thỏ chứ, nhưng sự thật đã chứng minh là tôi nhìn lầm rồi.”Kỳ Việt thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh lẽo, “Được, vậy mong là anh không hối hận.”Má Tang Cách ửng hồng: “Không sao, con rối này lạ quá.”

Mạc Hoài Nam không hề quay đầu lại, vừa đi vừa nói: “Tôi là Mạc Hoài Nam, cô có thể gọi tôi là A Nam, nghe cách cô nói thì hẳn có người giống tôi nữa à?”Quản gia già đóng cổng khóa lại, dẫn cả năm đi vào phòng khách.

Tang Cách nhớ đến Hứa Dạng: “Đừng nhắc tới tên ngốc đó nữa, anh giỏi hơn cậu ta nhiều, dám xông pha lên đầu, tôi rất thích kiểu đồng đội thế này, à đúng rồi, tôi là Tang Cách, rất vui được gặp anh.”Tang Cách cười nói: “Con nhóc đó nghĩ là mình diễn rất tốt, nhưng người sáng suốt tí là nhìn ra được ngay, anh cũng không biết à?”

Ở đằng trước hai người trò chuyện thân thiết với nhau, Thẩm Thanh Vũ ở giữa níu chặt tay Kỳ Việt: “A Việt, rốt cuộc triển lãm rối ở đâu vậy, tới chỗ đồng không mông quạnh thế này rồi, đáng sợ quá đi.”“Anh Bạch, hẳn là anh phải biết những nhiệm vụ này liên quan tới việc cho điểm xét cấp cuối cùng mà, chẳng lẽ không sợ lần này không đạt sao?”***Bạch Mộc Trạch chỉ vào căn biệt thự thứ 3 nói: “Chỉ có trong căn này là có ánh đèn.”

Kỳ Việt an ủi: “Đừng sợ, Tiểu Vũ, có anh đây rồi mà, dù ở đâu anh cũng sẽ bảo vệ em.”Đường đèn nhấp nháy hơi chói mắt, Tang Cách hỏi: “Nhiều nhà thế này, chúng ta vào căn nào đây?”

Thẩm Thanh Vũ mềm yếu đáp: “Ừm, có anh thì em yên tâm rồi.”Tang Cách mỉa lại: “Có bí mật gì giấu trên trần nhà chứ? 2 người tìm ra cho tôi đi?”Kỳ Việt cầm lấy tờ thông tin trên bàn, phát hiện chỉ có 3 tờ: “Chỉ có 3 người cần điền thôi, Tang Cách là cháu gái quản gia, anh Bạch là con cháu nhà họ Tôn, vậy là tôi, A Nam và Tiểu Vũ phải điền.”

Hành động rắc cơm chó này của hai người không hề ảnh hưởng gì tới Bạch Mộc Trạch, anh đang quan sát xung quanh, nhưng tiếc là sương mù quá dày nên không thể nhìn thấy được gì.Cô ta đột nhiên nói thế, Bạch Mộc Trạch cũng bâng quơ hỏi: “Sao lại nói thế?”Đi tới phía trước một đoạn theo chỉ dẫn của con rối, đập vào mắt họ chính là những căn biệt thự san sát nhau.

“Ở đằng trước có gì đó, mọi người đừng cử động, để tôi tới xem thử đã.” Mạc Hoài Nam thấy đằng trước có gì đó đang nhúc nhích nên lập tức cảnh giác.Anh ta ôm vai Thẩm Thanh Vũ, thấp giọng khuyên nhủ: “Tiểu Vũ, sau này còn cần họ thử trước lỗi nữa, tạm thời đừng tranh chấp.”Ông ta cầm một tờ thông tin và cây bút máy đặt lên bàn: “Mọi người điền xong tờ đơn rồi thì đi xuống cạnh cầu thang để đánh chuông nhé, tôi sẽ đến ngay.”

Thẩm Thanh Vũ càng níu tay Kỳ Việt chặt hơn, Kỳ Việt đau tới nhíu mày, “Tiểu Vũ à, không sao đâu, đừng căng thẳng.”Kỳ Việt khẽ cười: “Đúng, chắc chắn là mọi người biết hết tin tức này rồi, quản gia đưa chúng ta tới đây thì chắc chắn manh mối nằm trong phòng khách, mọi người mau đi tìm đi.”

“Nhưng người ta sợ lắm.”“Cô là cháu gái của quản gia à?” Kỳ Việt hỏi.

Giọng Mạc Hoài Nam từ xa truyền tới: “Không sao hết, mọi người tới đi.”Đúng như Tang Cách nói, Thẩm Thanh Vũ đang tìm manh mối lại yểu điệu nói:

Tang Cách đảo mắt đi sang, Thẩm Thanh Vũ không dám qua, cô ta nhỏ giọng nói: “A Việt, chúng ta đợi tí đi.”“Tất nhiên rồi, nhiệm vụ này liên quan tới anh ta, anh ta không dám làm gì đâu.” Bạch Mộc Trạch đã nhìn thấu tên Kỳ Việt này, tự kiêu lại ích kỷ, nhiệm vụ có liên quan tới mình tuyệt đối sẽ không dám giở trò gì.Tang Cách tò mò tới gần, con rối đột nhiên cử động dọa cô ta lùi về sau mấy bước, va vào ngực Mạc Hoài Nam.

“Làm ơn cho qua.” Giọng nói lạnh lùng của Bạch Mộc Trạch vang lên sau lưng 2 người.“Nhưng người ta sợ lắm.”

Con đường rất hẹp, 2 người họ chặn kín như thế khiến anh không thể nào đi qua được.Họ đi tới đâu, con rối sẽ nhìn tới đó, Thẩm Thanh Vũ rụt vai sải chân chạy theo Kỳ Việt ở phía trước.Sau khi cả năm đều rời khỏi, con rối nhảy từ trên cây xuống, báo cáo tiến độ với bóng người trong sương mù: “Người chơi đã vào.”

Kỳ Việt kéo Thẩm Thanh Vũ nghiêng người sang một bên, Bạch Mộc Trạch đi thẳng qua. Thẩm Thanh Vũ nhìn theo bóng lưng của anh, bất ngờ nói: “A Việt, anh nhìn kìa, dáng đi của anh ta kỳ lạ quá.”Thấy Bạch Mộc Trạch ngồi yên trên ghế sô pha, Kỳ Việt bèn hỏi: “Anh Bạch, có tìm được manh mối không?”

Bạch Mộc Trạch khựng lại rồi tiếp tục đi tới phía trước. Đúng thế, từ khi bước vào mật thất này anh đã phát hiện tứ chi của mình trở nên rất cứng, cố gắng thì có thể hoạt động được, nhưng chỗ khớp nối như bị hỏng, cử động rất tốn sức.Sương mù dày đặc bao phủ khắp rừng cây, chỉ có một con đường đá là đi được, Mạc Hoài Nam chủ động đi trước để mở đường đã khiến Tang Cách có ấn tượng tốt hơn với anh ta.

Anh nhớ tới Doris, cũng băn khoăn không biết nhân vật mình diễn có bệnh ngầm gì không, thôi, tới đâu hay tới đó vậy.“Đi tiếp đi.” Bạch Mộc Trạch đi theo hướng ngón tay con rối chỉ, tốc độ hơi chậm.

Thứ Mạc Hoài Nam phát hiện là 1 con rối đội mũ đỏ, 2 tay bị buộc vào dây treo trên cây.Tang Cách nhớ đến Hứa Dạng: “Đừng nhắc tới tên ngốc đó nữa, anh giỏi hơn cậu ta nhiều, dám xông pha lên đầu, tôi rất thích kiểu đồng đội thế này, à đúng rồi, tôi là Tang Cách, rất vui được gặp anh.”

Tang Cách tò mò tới gần, con rối đột nhiên cử động dọa cô ta lùi về sau mấy bước, va vào ngực Mạc Hoài Nam.Kỳ Việt an ủi: “Đừng sợ, Tiểu Vũ, có anh đây rồi mà, dù ở đâu anh cũng sẽ bảo vệ em.”“Mau vào đi, ở ngoài lạnh lắm, sẽ dễ bệnh đấy.”

“Cô không sao chứ?”Bạch Mộc Trạch không đáp, chỉ trộm nghĩ: Chung đụng với con gái cũng là một chuyên ngành, nhất là con gái thông minh, xem ra lúc ra ngoài anh phải mua vài quyển sách để đọc, tránh chuyện gặp phải vấn đề khó giải quyết trong lúc ở bên Nguyên Tinh Thần.

Má Tang Cách ửng hồng: “Không sao, con rối này lạ quá.”Thứ Mạc Hoài Nam phát hiện là 1 con rối đội mũ đỏ, 2 tay bị buộc vào dây treo trên cây.

Dường như con rối cũng nghe hiểu nên nhảy cẫng lên, miệng há ra rồi lại đóng vào, phát ra tiếng nói máy móc: “Chào mừng đến Triển lãm Rối, xin mời đi tiếp 200m.”

Mạc Hoài Nam cảm thấy rất hứng thú: “Con rối này có người điều khiển à.”“Ha ha ha tôi không phải chủ nhân, tôi là quản gia của nhà họ Tôn.” Quản gia già mở cổng cho họ vào: “Mọi người là khách quý của ông chủ mời tới, mau vào đi.”

Tang Cách lắc đầu: “Tôi đã xem rồi, trên cây không có ai hết, trong mật thất X thì tôi tin con rối này có sự sống hơn.”“Cô Thẩm Thanh Vũ này cũng không đơn giản đâu.”Thẩm Thanh Vũ mềm yếu đáp: “Ừm, có anh thì em yên tâm rồi.”

“Đi tiếp đi.” Bạch Mộc Trạch đi theo hướng ngón tay con rối chỉ, tốc độ hơi chậm.Triệu Mặc nói thẳng: “Chắc chắn là đám người chơi kia đấy.”Bạch Mộc Trạch nói: “Lợi dụng lẫn nhau thôi, chẳng ai thua ai, thực ra cũng chẳng ai chiếm được lợi.”

Mạc Hoài Nam và Tang Cách không hề phát hiện ra anh có gì bất thường, chỉ nghĩ vị giáo sư Bạch này hơi cẩn thận chút thôi.Hành động rắc cơm chó này của hai người không hề ảnh hưởng gì tới Bạch Mộc Trạch, anh đang quan sát xung quanh, nhưng tiếc là sương mù quá dày nên không thể nhìn thấy được gì.

Thấy 3 người đằng trước đã đi, Kỳ Việt vội kéo Thẩm Thanh Vũ đi theo.Mạc Hoài Nam đẩy cánh cổng sắt ra, tiếng chuông cửa trên tường vang lên.

Con rối cử động khiến cô ta giật mình, “Á! Cái gì vậy!”Tang Cách ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, ông nội.”

Con rối đột nhiên quay đầu lại, con mắt trống rỗng nhìn Thẩm Thanh Vũ chằm chằm, “Đừng để ý, đi theo họ đi.”Câu mỉa mai của Tang Cách tới cổ họng chỉ có thể nuốt ngược vào: “Dạ, ông nội.”

Họ đi tới đâu, con rối sẽ nhìn tới đó, Thẩm Thanh Vũ rụt vai sải chân chạy theo Kỳ Việt ở phía trước.“A Việt, ở đây bẩn quá, anh giúp em với.”

Sau khi cả năm đều rời khỏi, con rối nhảy từ trên cây xuống, báo cáo tiến độ với bóng người trong sương mù: “Người chơi đã vào.”“A Việt, cái kệ này cao quá, em với không tới.”Tang Cách tò mò: “Bạch Mộc Trạch, anh thật sự yên tâm để anh ta đi tìm à?”

***Vẻ mặt quản gia già đầy trìu mến: “Con bé Tùy An này từ nhỏ đã thích con rối, nghe nói ông chủ sắp mở triển lãm rối nên cứ quấn lấy tôi đòi được đi xem, tôi cũng hết cách với con bé này, chỉ có thể lê cái thân già này tới xin ông chủ cho nó tới xem, Tùy An à, vào rồi nhớ lễ phép một chút nhé, đừng làm ảnh hưởng tới khách, cũng đừng làm hỏng thứ gì trong nhà, có nghe chưa?”

Đi tới phía trước một đoạn theo chỉ dẫn của con rối, đập vào mắt họ chính là những căn biệt thự san sát nhau.Huống hồ gì… Cơ thể hiện tại của anh không tiện đi lại.

Quay lại nhìn đằng sau, rừng cây đã không còn nữa, chỉ còn lại một màn sương trắng.

Đường đèn nhấp nháy hơi chói mắt, Tang Cách hỏi: “Nhiều nhà thế này, chúng ta vào căn nào đây?”Tang Cách xùy cười: “Cô tới tham quan đấy à, thế mà ngồi nhìn trang trí, hay thật đấy.”

Bạch Mộc Trạch chỉ vào căn biệt thự thứ 3 nói: “Chỉ có trong căn này là có ánh đèn.”Tang Cách đảo mắt đi sang, Thẩm Thanh Vũ không dám qua, cô ta nhỏ giọng nói: “A Việt, chúng ta đợi tí đi.”

Thẩm Thanh Vũ nhìn bề ngoài biệt thự rồi lắc đầu: “Thiết kế nhà này kém quá, san sát nhau, quá ít riêng tư.”Kỳ Việt kéo Thẩm Thanh Vũ nghiêng người sang một bên, Bạch Mộc Trạch đi thẳng qua. Thẩm Thanh Vũ nhìn theo bóng lưng của anh, bất ngờ nói: “A Việt, anh nhìn kìa, dáng đi của anh ta kỳ lạ quá.”

“Vậy hay là cô Thẩm thuê người tới cải tạo mấy căn nhà này đi?” Tang Cách chế nhạo.“Ở đằng trước có gì đó, mọi người đừng cử động, để tôi tới xem thử đã.” Mạc Hoài Nam thấy đằng trước có gì đó đang nhúc nhích nên lập tức cảnh giác.

“Nếu có cơ hội thì chắc chắn tôi sẽ làm, cô nghĩ tôi không xây nổi nhà à?”Bạch Mộc Trạch nhấp một ngụm trà, mùi hương rất đậm, “Sao cũng được, tôi thấy anh cần cấp cao hơn tôi mà, cứ tặng cho anh vậy.”

“Xời, khoe mẽ.”“Làm ơn cho qua.” Giọng nói lạnh lùng của Bạch Mộc Trạch vang lên sau lưng 2 người.

Mạc Hoài Nam đẩy cánh cổng sắt ra, tiếng chuông cửa trên tường vang lên.***

Vài tiếng sau, cửa hé ra một khe hở nhỏ, một ông già mặc âu phục ló nửa người ra.“Anh nhìn đi, ngoài mặt trông có vẻ là cô ta bị Kỳ Việt dỗ dành, nhưng sự thật lại trái ngược, cô ta dùng sự yếu đuối để bắt Kỳ Việt làm việc giúp mình, còn bản thân cô ta thì rất cảnh giác quan sát xung quanh.”

“Các người là?”Thẩm Thanh Vũ càng níu tay Kỳ Việt chặt hơn, Kỳ Việt đau tới nhíu mày, “Tiểu Vũ à, không sao đâu, đừng căng thẳng.”“Cô cũng biết Dương Manh Manh đang giả vờ sợ ư?”

Mạc Hoài Nam nói rõ mục đích: “Ông ơi, xin hỏi ngài là chủ nhân nhà họ Tôn đúng không? Chúng tôi tới xem triển lãm rối.”Tang Cách thực sự không chịu nổi: “Chuyện này khó lắm hả? Chẳng phải vừa nhìn đã hiểu rồi sao?”

“Ha ha ha tôi không phải chủ nhân, tôi là quản gia của nhà họ Tôn.” Quản gia già mở cổng cho họ vào: “Mọi người là khách quý của ông chủ mời tới, mau vào đi.”Lúc Kỳ Việt giúp cô ta làm xong, Thẩm Thanh Vũ sẽ cho anh ta một ít ngon ngọt, hôn một cái lên mặt, hoặc ôm anh ta khen lấy khen để: “A Việt nhà ta đúng là quá tuyệt vời.”

“Cảm ơn ạ.” Mạc Hoài Nam dẫn đầu đi vào trong, cảnh giác quan sát xung quanh, thấy không có gì nguy hiểm, “Vào được.”“A Việt…”Mạc Hoài Nam và Tang Cách không hề phát hiện ra anh có gì bất thường, chỉ nghĩ vị giáo sư Bạch này hơi cẩn thận chút thôi.

Tang Cách đi theo phía sau, lúc thấy quản gia già liền tròn mắt hô: “Ông nội!”Con rối cử động khiến cô ta giật mình, “Á! Cái gì vậy!”Ở đằng trước hai người trò chuyện thân thiết với nhau, Thẩm Thanh Vũ ở giữa níu chặt tay Kỳ Việt: “A Việt, rốt cuộc triển lãm rối ở đâu vậy, tới chỗ đồng không mông quạnh thế này rồi, đáng sợ quá đi.”

“Cô là cháu gái của quản gia à?” Kỳ Việt hỏi.

Tang Cách nói: “Tôi cũng vừa mới biết đây thôi.”Thẩm Thanh Vũ lại bắt đầu nói khoác: “A Việt thông minh quá.”“Vậy hay là cô Thẩm thuê người tới cải tạo mấy căn nhà này đi?” Tang Cách chế nhạo.

Vẻ mặt quản gia già đầy trìu mến: “Con bé Tùy An này từ nhỏ đã thích con rối, nghe nói ông chủ sắp mở triển lãm rối nên cứ quấn lấy tôi đòi được đi xem, tôi cũng hết cách với con bé này, chỉ có thể lê cái thân già này tới xin ông chủ cho nó tới xem, Tùy An à, vào rồi nhớ lễ phép một chút nhé, đừng làm ảnh hưởng tới khách, cũng đừng làm hỏng thứ gì trong nhà, có nghe chưa?”

Tang Cách ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, ông nội.”Vài tiếng sau, cửa hé ra một khe hở nhỏ, một ông già mặc âu phục ló nửa người ra.

Thấy Bạch Mộc Trạch ở cuối cùng, quản gia già biến sắc, sau đó cúi người cung kính nói: “Cậu chủ nhỏ, ngài cũng về rồi.”Quản gia già nói xong liền bỏ đi, cả phòng khách rộng lớn chỉ còn lại mấy người bọn họ.

Nhân vật của Bạch Mộc Trạch tên là Tôn Thư, là cháu trai duy nhất của nhà họ Tôn, “Ừm, ông nội mở triển lãm rối mà, tất nhiên tôi phải đến xem rồi.”

“Mau vào đi, ở ngoài lạnh lắm, sẽ dễ bệnh đấy.”

Quản gia già đóng cổng khóa lại, dẫn cả năm đi vào phòng khách.Nhân vật của Bạch Mộc Trạch tên là Tôn Thư, là cháu trai duy nhất của nhà họ Tôn, “Ừm, ông nội mở triển lãm rối mà, tất nhiên tôi phải đến xem rồi.”

“Trong nhà thiết kế cũng ổn đấy, style Châu Âu kinh điển.” Thẩm Thanh Vũ nhìn ngọn đèn trên đỉnh đầu nói: “Đèn pha lê này khá giống ở nhà tôi, nhưng đèn nhà tôi được vận chuyển từ nước ngoài về, chắc đắt hơn cái này nhiều.”Con đường rất hẹp, 2 người họ chặn kín như thế khiến anh không thể nào đi qua được.

Tang Cách xùy cười: “Cô tới tham quan đấy à, thế mà ngồi nhìn trang trí, hay thật đấy.”Tang Cách nói: “Tôi cũng vừa mới biết đây thôi.”“Cô không sao chứ?”

“Cô thì biết cái gì, manh mối có thể ẩn giấu ở bất cứ đâu đấy.”

Kỳ Việt thuận miệng phụ họa: “Tiểu Vũ nói không sai, chỗ bình thường nhiều khi lại giấu nhiều bí mật nhất mà.”

Tang Cách mỉa lại: “Có bí mật gì giấu trên trần nhà chứ? 2 người tìm ra cho tôi đi?”

“Khụ khụ, Tùy An, không được phép vô lễ với khách.” Quản gia già nghiêm khắc trách móc.Mạc Hoài Nam cảm thấy rất hứng thú: “Con rối này có người điều khiển à.”

Câu mỉa mai của Tang Cách tới cổ họng chỉ có thể nuốt ngược vào: “Dạ, ông nội.”

Đúng lúc này, quản gia già tuyên bố nhiệm vụ đầu tiên: “Mọi người đều là khách quý do ông chủ nhà tôi mời tới, đáng lẽ nên tiếp đãi thật tốt, nhưng lần triển lãm này khá đặc biệt nên phải xác minh thân phận của các vị một chút.”“Xời, khoe mẽ.”

Ông ta cầm một tờ thông tin và cây bút máy đặt lên bàn: “Mọi người điền xong tờ đơn rồi thì đi xuống cạnh cầu thang để đánh chuông nhé, tôi sẽ đến ngay.”

Quản gia già nói xong liền bỏ đi, cả phòng khách rộng lớn chỉ còn lại mấy người bọn họ.Đúng lúc này, quản gia già tuyên bố nhiệm vụ đầu tiên: “Mọi người đều là khách quý do ông chủ nhà tôi mời tới, đáng lẽ nên tiếp đãi thật tốt, nhưng lần triển lãm này khá đặc biệt nên phải xác minh thân phận của các vị một chút.”

***

Kỳ Việt cầm lấy tờ thông tin trên bàn, phát hiện chỉ có 3 tờ: “Chỉ có 3 người cần điền thôi, Tang Cách là cháu gái quản gia, anh Bạch là con cháu nhà họ Tôn, vậy là tôi, A Nam và Tiểu Vũ phải điền.”

Thẩm Thanh Vũ lại bắt đầu nói khoác: “A Việt thông minh quá.”

Tang Cách thực sự không chịu nổi: “Chuyện này khó lắm hả? Chẳng phải vừa nhìn đã hiểu rồi sao?”“Trong nhà thiết kế cũng ổn đấy, style Châu Âu kinh điển.” Thẩm Thanh Vũ nhìn ngọn đèn trên đỉnh đầu nói: “Đèn pha lê này khá giống ở nhà tôi, nhưng đèn nhà tôi được vận chuyển từ nước ngoài về, chắc đắt hơn cái này nhiều.”

Kỳ Việt khẽ cười: “Đúng, chắc chắn là mọi người biết hết tin tức này rồi, quản gia đưa chúng ta tới đây thì chắc chắn manh mối nằm trong phòng khách, mọi người mau đi tìm đi.”

Anh ta ôm vai Thẩm Thanh Vũ, thấp giọng khuyên nhủ: “Tiểu Vũ, sau này còn cần họ thử trước lỗi nữa, tạm thời đừng tranh chấp.”

Thẩm Thanh Vũ thu tính lại: “Ừm, em biết rồi.”Thấy Bạch Mộc Trạch vẫn bất động, Tang Cách cũng chẳng muốn đi tìm, ngồi xuống ghế sô pha nhìn họ tìm tới tìm lui, cô ta quan sát động tĩnh của Thẩm Thanh Vũ, thấy rất thú vị.

Thấy Bạch Mộc Trạch ngồi yên trên ghế sô pha, Kỳ Việt bèn hỏi: “Anh Bạch, có tìm được manh mối không?”

Bạch Mộc Trạch cầm ấm trà rót cho mình một tách, bình thản nói: “Nhiệm vụ này không liên quan tới tôi, giao cho anh đấy.”Nguyên Tinh Thần đang đứng sau khung tranh nhìn họ hắt xì một cái: “Ai mắng mình vậy?”

“Anh Bạch, hẳn là anh phải biết những nhiệm vụ này liên quan tới việc cho điểm xét cấp cuối cùng mà, chẳng lẽ không sợ lần này không đạt sao?”Tang Cách đồng ý: “Dù Dương Manh Manh cũng giấu khả năng của mình nhưng lúc mấu chốt cô ta vẫn cống hiến nhiều lần, hơn nữa lúc tìm manh mối không hề già mồm, vì thế tôi thích chung nhóm với Dương Manh Manh hơn cô này nhiều.”

Bạch Mộc Trạch nhấp một ngụm trà, mùi hương rất đậm, “Sao cũng được, tôi thấy anh cần cấp cao hơn tôi mà, cứ tặng cho anh vậy.”

Kỳ Việt thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh lẽo, “Được, vậy mong là anh không hối hận.”Mạc Hoài Nam không hề quay đầu lại, vừa đi vừa nói: “Tôi là Mạc Hoài Nam, cô có thể gọi tôi là A Nam, nghe cách cô nói thì hẳn có người giống tôi nữa à?”

Tang Cách tò mò: “Bạch Mộc Trạch, anh thật sự yên tâm để anh ta đi tìm à?”

“Tất nhiên rồi, nhiệm vụ này liên quan tới anh ta, anh ta không dám làm gì đâu.” Bạch Mộc Trạch đã nhìn thấu tên Kỳ Việt này, tự kiêu lại ích kỷ, nhiệm vụ có liên quan tới mình tuyệt đối sẽ không dám giở trò gì.

Huống hồ gì… Cơ thể hiện tại của anh không tiện đi lại.

Thấy Bạch Mộc Trạch vẫn bất động, Tang Cách cũng chẳng muốn đi tìm, ngồi xuống ghế sô pha nhìn họ tìm tới tìm lui, cô ta quan sát động tĩnh của Thẩm Thanh Vũ, thấy rất thú vị.

“Cô Thẩm Thanh Vũ này cũng không đơn giản đâu.”Bạch Mộc Trạch khựng lại rồi tiếp tục đi tới phía trước. Đúng thế, từ khi bước vào mật thất này anh đã phát hiện tứ chi của mình trở nên rất cứng, cố gắng thì có thể hoạt động được, nhưng chỗ khớp nối như bị hỏng, cử động rất tốn sức.

Cô ta đột nhiên nói thế, Bạch Mộc Trạch cũng bâng quơ hỏi: “Sao lại nói thế?”

“Anh nhìn đi, ngoài mặt trông có vẻ là cô ta bị Kỳ Việt dỗ dành, nhưng sự thật lại trái ngược, cô ta dùng sự yếu đuối để bắt Kỳ Việt làm việc giúp mình, còn bản thân cô ta thì rất cảnh giác quan sát xung quanh.”Thẩm Thanh Vũ thu tính lại: “Ừm, em biết rồi.”

Đúng như Tang Cách nói, Thẩm Thanh Vũ đang tìm manh mối lại yểu điệu nói:

“A Việt, ở đây bẩn quá, anh giúp em với.”“Khụ khụ, Tùy An, không được phép vô lễ với khách.” Quản gia già nghiêm khắc trách móc.Tang Cách đi theo phía sau, lúc thấy quản gia già liền tròn mắt hô: “Ông nội!”

“A Việt, cái kệ này cao quá, em với không tới.”

“A Việt…”

Lúc Kỳ Việt giúp cô ta làm xong, Thẩm Thanh Vũ sẽ cho anh ta một ít ngon ngọt, hôn một cái lên mặt, hoặc ôm anh ta khen lấy khen để: “A Việt nhà ta đúng là quá tuyệt vời.”

Bạch Mộc Trạch nói: “Lợi dụng lẫn nhau thôi, chẳng ai thua ai, thực ra cũng chẳng ai chiếm được lợi.”

Tang Cách đồng ý: “Dù Dương Manh Manh cũng giấu khả năng của mình nhưng lúc mấu chốt cô ta vẫn cống hiến nhiều lần, hơn nữa lúc tìm manh mối không hề già mồm, vì thế tôi thích chung nhóm với Dương Manh Manh hơn cô này nhiều.”

“Cô cũng biết Dương Manh Manh đang giả vờ sợ ư?”

Tang Cách cười nói: “Con nhóc đó nghĩ là mình diễn rất tốt, nhưng người sáng suốt tí là nhìn ra được ngay, anh cũng không biết à?”“Cô thì biết cái gì, manh mối có thể ẩn giấu ở bất cứ đâu đấy.”

Bạch Mộc Trạch không đáp, chỉ trộm nghĩ: Chung đụng với con gái cũng là một chuyên ngành, nhất là con gái thông minh, xem ra lúc ra ngoài anh phải mua vài quyển sách để đọc, tránh chuyện gặp phải vấn đề khó giải quyết trong lúc ở bên Nguyên Tinh Thần.

Nguyên Tinh Thần đang đứng sau khung tranh nhìn họ hắt xì một cái: “Ai mắng mình vậy?”

Triệu Mặc nói thẳng: “Chắc chắn là đám người chơi kia đấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.