Chương trước
Chương sau
Một đêm mưa năm 1861, Mary đưa một đứa trẻ về cô nhi viện Thánh Tâm, “Là bé gái, bị người ta bỏ lại trước cửa.”

Viện trưởng mở tã lót ra, phát hiện bên trong có một tờ giấy viết tên: Doris.“Vậy thì đi đi, nhưng hẳn là bà biết hậu quả sẽ thế nào, không có tiền tài trợ của ta, bà còn có thể cầm cự nổi không? Các người còn được ăn thỏa thích không? Thậm chí đám trẻ kia của bà còn không thể sống nổi qua mùa đông này nữa, giao Doris cho ta, ta không chỉ giúp cô nhi viện tiếp tục hoạt động mà còn có thể khiến cuộc sống của mọi người tốt hơn nữa.”Từ chuyện rùa con, càng lúc Doris càng bị bắt nạt nhiều hơn, họ luôn nhân lúc Viện trưởng và nữ tu Mary không có mặt để bắt nạt cô bé.

Doris vừa đáng yêu lại thích cười, Mary không hiểu sao một đứa trẻ xinh xắn như thế mà lại bị người ta vứt bỏ chứ?Giấu xe lăn của cô bé, đẩy cô bé tới giữa cầu thang, còn có… nhốt cô bé trong phòng tạm giam!Crudo vươn tay xoa đầu cô bé, Viện trưởng chỉ nghĩ là người lớn thương yêu trẻ con nên cũng không nghĩ nhiều.Rất nhanh cô bé đã hiểu ra, tiếng giày da giẫm trên sàn nhà khiến Doris thấp thỏm, cô bé trốn trong chăn để khiến bản thân không phát ra tiếng động gì.

Mãi tới năm cô bé 5 tuổi mới thấy có gì đó không ổn, Doris không biết đi, ngay cả nói chuyện cũng hơi lắp bắp. Viện trưởng dẫn cô bé tới bệnh viện khám mới phát hiện đứa bé này bị bệnh Lou Gehrig, bệnh này rất khó trị, hơn nữa cần một số tiền rất lớn.Cha mẹ nó đã qua đời sau một tai nạn giao thông, lúc đến cô nhi viện đã 5 tuổi. Jenny ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại hay giúp chăm sóc những em nhỏ tuổi hơn, Viện trưởng đã từng nói sau này Jenny lớn lên sẽ để lại vị trí của mình cho nó thừa kế.

Khoản quyên góp của cô nhi viện chỉ có thể duy trì được hoạt động thường ngày, ngoại trừ Doris còn có hơn 10 đứa trẻ phải nuôi, họ không thể trả nổi tiền điều trị.Bệnh của Doris rất khó chữa, Viện trưởng nghĩ đi nghĩ lại, quyết định chỉ tiến hành trị liệu đơn giản cho cô bé, thay vì tốn tiền vô ích cho bệnh viện thì chi bằng giữ lại để giúp những đứa trẻ khác trong cô nhi viện có một cuộc sống tốt hơn, chính vì thế mà bà ta lại càng muốn lấy lòng Crudo hơn.

Doris lại cười nói: “Không sao, con… con nghĩ ngồi xe lăn cũng… cũng được mà.”Sau khi cậu ta đi, Crudo tỉnh lại, ôm vết thương trước ngực rồi hét lớn: “Tao sẽ khiến bọn mày trả giá đắt.”

Viện trưởng càng xót xa cho cô bé hơn, mỗi lần bà ta và Mary ra ngoài mua đồ ăn và nhu yếu phẩm hàng ngày thường sẽ mang về một ít quà nhỏ cho Doris, lúc là một miếng bánh ngọt, lúc lại là một cái nơ bướm, vì thế đã dẫn tới sự bất mãn của những đứa trẻ khác.Nữ tu Mary biết chuyện thì cực kỳ phản đối: “Không được! Chúng ta đã nhìn Doris lớn lên, sao có thể giao con bé cho một tên khốn được chứ, tuyệt đối không được, tôi sẽ dẫn con bé đi, chúng ta đi tới một nơi mà Crudo không tìm được đi.”Mãi tới năm cô bé 5 tuổi mới thấy có gì đó không ổn, Doris không biết đi, ngay cả nói chuyện cũng hơi lắp bắp. Viện trưởng dẫn cô bé tới bệnh viện khám mới phát hiện đứa bé này bị bệnh Lou Gehrig, bệnh này rất khó trị, hơn nữa cần một số tiền rất lớn.Viện trưởng thấy rất đau lòng, là do bà ta đã không chăm sóc tốt cho Doris, “Dẫn con bé đi khám bác sĩ đi.”

Jenny cũng là một trong số đó.“Bà nghĩ cho kỹ đi, mai ta sẽ tới lấy câu trả lời, tương lai của cô nhi viện và những đứa trẻ kia đều nằm trong tay bà đấy.”Crudo ngất đi, Ekko lảo đảo rời khỏi phòng.

Cha mẹ nó đã qua đời sau một tai nạn giao thông, lúc đến cô nhi viện đã 5 tuổi. Jenny ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại hay giúp chăm sóc những em nhỏ tuổi hơn, Viện trưởng đã từng nói sau này Jenny lớn lên sẽ để lại vị trí của mình cho nó thừa kế.Doris uống viên thuốc đắng màu trắng kia, đợi Viện trưởng đi rồi, cô bé nằm trên giường nhè ra viên thuốc mình giấu dưới đầu lưỡi.Lần đầu tiên thấy Doris, Crudo đã bị cô bé thu hút, nét đẹp tinh xảo của cô bé trông như một con búp bê vậy.

Nhưng từ khi Doris tới, rõ ràng Viện trưởng thương cô bé hơn, có thứ gì tốt cũng để lại cho Doris, tại sao chứ? Chỉ vì Doris là một đống rác không biết đi hay sao?

Tài chính của cô nhi viện có hạn, Jenny biết thế nên chưa từng yêu cầu thứ gì.Viện trưởng mở tã lót ra, phát hiện bên trong có một tờ giấy viết tên: Doris.

Hôm đó hiếm khi Viện trưởng lại dẫn họ ra ngoại thành chơi, Jenny rất vui, nó thấy ven đường có người bán rùa con nên đã xin Viện trưởng mua cho mình một con, nhưng Viện trưởng từ chối với lý do:Lúc đó Laure xuất hiện.“Ngài Crudo là một quý ông rất lịch sự, Doris à, con phải hòa thuận với ông ấy.”“Là bà ta đã giao con cho ta đấy, con còn trông cậy bà ta tới cứu ư?”

“Nếu chỉ mua cho con thì những bạn nhỏ khác cũng sẽ đòi, Jenny à, về Viện trưởng sẽ nấu món ngon cho con, có được không?”

Dù không vui nhưng Jenny vẫn đồng ý.Viện trưởng gật đầu.Crudo quay lại nhìn cậu ta, Weider hoảng hốt vội chạy đi, lúc tới cầu thang tầng 1 không đứng vững nên bị ngã xuống.

Nhưng một ngày họ, nó đi ngang qua phòng Doris, phát hiện trên bàn có một chậu nước nhỏ hình vuông, Jenny bước vào nhìn, hóa ra đó là một con rùa nhỏ.Một ngày nọ, Viện trưởng từ bên ngoài quay về, phát hiện Crudo đã đến, lúc bà ta tận mắt chứng kiến những chuyện mà Crudo đã làm với Doris đã vô cùng tức giận: “Cái tên cầm thú này, tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Chị Jenny, sao chị lại vào đây?”Cô bé cắt nát váy của Siya, xé sách của Weider, vứt chuột chết lên giường Jenny.“Sao lại thế này chứ, chẳng phải lúc trước vẫn ổn sao?”

Jenny hỏi cô bé: “Con rùa này là ai cho em vậy?”Khoản quyên góp của cô nhi viện chỉ có thể duy trì được hoạt động thường ngày, ngoại trừ Doris còn có hơn 10 đứa trẻ phải nuôi, họ không thể trả nổi tiền điều trị.

Doris đáp: “Viện trưởng cho ạ, hôm mọi người ra ngoài chơi, Viện trưởng đã đem về cho em một bé rùa.”Viện trưởng do dự.Mary dẫn đám trẻ rời khỏi, Viện trưởng đứng trước tượng Chúa Giêsu ở giáo đường sám hối.

Nụ cười tươi tắn của cô bé lại trở thành nụ cười đắc ý và khiêu khích trong mắt Jenny.Nhưng một ngày họ, nó đi ngang qua phòng Doris, phát hiện trên bàn có một chậu nước nhỏ hình vuông, Jenny bước vào nhìn, hóa ra đó là một con rùa nhỏ.Cuối cùng, bà ta cầm ngọn nến, thiêu cháy Crudo và cả cô nhi viện, bao gồm cả bản thân, thành tro tàn.

Sự ghen ghét lan tràn trong lòng, hôm sau, Jenny nhân lúc Doris không ở trong phòng đã trộm rùa đi, thấy Doris buồn bã, Jenny lại rất vui vẻ. Nó còn để con rùa dưới ánh nắng gắt, chờ cho con rùa chết rồi thì nó để lại trên giường Doris, nó không có thì những kẻ khác cũng đừng hòng!Jenny hỏi cô bé: “Con rùa này là ai cho em vậy?”Đối với Jenny mà nói, con rùa chỉ là một món đồ chơi, nhưng đối với Doris thì nó lại là người bạn đồng hành với cô bé trong lúc cô đơn.

Lúc đó Laure xuất hiện.“Nếu chỉ mua cho con thì những bạn nhỏ khác cũng sẽ đòi, Jenny à, về Viện trưởng sẽ nấu món ngon cho con, có được không?”Viện trưởng lại nói: “Nếu con không uống thuốc thì sẽ thành quái vật đấy! Chúng sẽ làm hại con.”

Đối với Jenny mà nói, con rùa chỉ là một món đồ chơi, nhưng đối với Doris thì nó lại là người bạn đồng hành với cô bé trong lúc cô đơn.Doris rất vui, mặc chiếc váy hồng mới mua để đứng với Viện trưởng ngoài cửa, chào đón nhà từ thiện Crudo.

Từ đó về sau, mỗi khi Doris bị bắt nạt, Laure sẽ xuất hiện, cậu ta hút hết những năng lượng tiêu cực của Doris. Khóc lâu, Laure sẽ rất đói, mỗi lần ăn cơm đều ăn rất nhiều, có khi Viện trưởng cũng thấy lạ rằng sao Doris lại ăn nhiều được tới vậy.Nguy hiểm ư? Cô bé có thể gặp phải nguy hiểm gì chứ?Nhìn Viện trưởng người đầy máu, Mary hỏi: “Vậy còn bà?”

***

Từ chuyện rùa con, càng lúc Doris càng bị bắt nạt nhiều hơn, họ luôn nhân lúc Viện trưởng và nữ tu Mary không có mặt để bắt nạt cô bé.Viện trưởng khẽ lắc đầu, xoa gương mặt trắng nõn của cô bé: “Con sẽ thích căn phòng này, ở đây có rất nhiều thú bông, vào xem thử đi.”Hành động của Crudo đối với cô bé đã không còn ở xoa đầu nữa, từ mặt tới cánh tay, thậm chí là… trong váy, cô bé nói với Viện trưởng, nhưng Viện trưởng lại không tin.***

Giấu xe lăn của cô bé, đẩy cô bé tới giữa cầu thang, còn có… nhốt cô bé trong phòng tạm giam!Nỗi tuyệt vọng bao trùm lên trái tim Doris, trong lúc bối rối, cô bé gỡ cái nơ con bướm trên đầu xuống, găm thẳng vào mắt Crudo.“Bắt nạt Doris thì phải chết!” Cậu ta sờ tới cái hộp mà Mary đã đưa tới, bên trong là một con dao, Ekko đâm thẳng dao vào ngực Crudo. Cậu ta đẩy Crudo xuống đất, nghiến chân lên bàn tay trái của ông ta, “Mày dùng cái tay này để vấy bẩn Doris của tao đúng không?”

Trong bóng tối, chuột chạy loạn xạ, Doris hét lớn đòi thả mình ra ngoài nhưng chẳng ai giúp đỡ, có Jenny trông chừng, những người khác không dám tới giúp cô bé. Không sao, cô bé có thể tự dựa vào bản thân mình mà.

Bé nghịch ngợm Ruby là mặt tối ẩn sâu trong đáy lòng của Doris, bất cứ ai bắt nạt cô bé đều không thể bỏ qua được!Nhân lúc mọi người ra sân sinh hoạt, Weider lén chạy tới phòng Doris, cách một cánh cửa cậu ta nghe Doris hét lớn nên bèn mở cửa nhìn thử, Crudo đang đè cô bé xuống giường, không biết là muốn làm gì.Có người đẩy cửa bước vào, Viện trưởng lạnh lùng nhìn ông ta, bước từng bước đi vào. Bà ta ngồi xuống, rút con dao trước ngực Crudo rồi lại găm lại một nhát, “Mày đi chết đi.”

Cô bé cắt nát váy của Siya, xé sách của Weider, vứt chuột chết lên giường Jenny.Tôi sẽ sám hối trong cát bụi và tro tàn, Chúa ơi, xin hãy phù hộ cho Doris một cuộc đời an yên.Từ đó về sau, mỗi khi Doris bị bắt nạt, Laure sẽ xuất hiện, cậu ta hút hết những năng lượng tiêu cực của Doris. Khóc lâu, Laure sẽ rất đói, mỗi lần ăn cơm đều ăn rất nhiều, có khi Viện trưởng cũng thấy lạ rằng sao Doris lại ăn nhiều được tới vậy.

Dù biết cô bé làm thì đã sao, đi tố cáo đi! Liệu Viện trưởng có tin những chuyện này là do Doris đáng thương làm không?

***Hôm đó hiếm khi Viện trưởng lại dẫn họ ra ngoại thành chơi, Jenny rất vui, nó thấy ven đường có người bán rùa con nên đã xin Viện trưởng mua cho mình một con, nhưng Viện trưởng từ chối với lý do:

Lúc Viện trưởng phát hiện ra vấn đề, Doris đang chơi trốn tìm với Kiki trong sân.Họ sẽ không làm hại con, Kiki mang tới niềm vui cho con, Laure lấy đi nỗi buồn của con, Ruby giúp con trừng trị đám bắt nạt, biến thành quái vật thì đã sao, dù sao cũng chẳng ai hiểu, chẳng ai quan tâm tới con cả.

“Doris đã thế này được bao lâu rồi?”“Á!” Crudo ôm mắt, đau đớn khiến ông ta mất đi lý trí, “Tao sẽ giết mày.

Mary nhìn Doris cười toe toét với không khí, lo lắng nói: “Gần 1 năm rồi, lúc mới đầu tôi cứ tưởng bọn Jenny nói bậy, nhưng sau này phát hiện không chỉ có 1 thôi, còn một cậu bé tên Laure và một cô bé tên Ruby nữa.”Doris hỏi: “Tại sao ạ? Con thích ở chung với các bạn khác hơn.” Chỉ có thế thì Crudo mới không dám làm bậy.

“Sao lại thế này chứ, chẳng phải lúc trước vẫn ổn sao?”

“Hình như đám trẻ không thích chơi với Doris, thậm chí còn bắt nạt con bé nữa.”

Viện trưởng thấy rất đau lòng, là do bà ta đã không chăm sóc tốt cho Doris, “Dẫn con bé đi khám bác sĩ đi.”

Sau khi đánh giá, bác sĩ tâm lý xác nhận nguyên nhân bệnh là tâm thần phân liệt, kê đơn thuốc giúp Doris hồi phục, Doris chống cự, cô bé biết nếu uống vào thì bọn Kiki sẽ biến mất.

Viện trưởng lại nói: “Nếu con không uống thuốc thì sẽ thành quái vật đấy! Chúng sẽ làm hại con.”

Doris uống viên thuốc đắng màu trắng kia, đợi Viện trưởng đi rồi, cô bé nằm trên giường nhè ra viên thuốc mình giấu dưới đầu lưỡi.

Họ sẽ không làm hại con, Kiki mang tới niềm vui cho con, Laure lấy đi nỗi buồn của con, Ruby giúp con trừng trị đám bắt nạt, biến thành quái vật thì đã sao, dù sao cũng chẳng ai hiểu, chẳng ai quan tâm tới con cả.Đáng lẽ Doris nên vui, nhưng trong lòng cô bé lại tràn đầy sự bất an.

Sau này, Doris đã có ý thức khống chế nhân cách, không để họ tùy tiện đi ra nữa, Viện trưởng nghĩ Doris đã khỏe nên không bắt cô bé uống thuốc nữa.Nụ cười tươi tắn của cô bé lại trở thành nụ cười đắc ý và khiêu khích trong mắt Jenny.

***Viện trưởng ôm Doris đã bị ngất ở đầu cầu thang giao lại cho Mary rồi dặn: “Dẫn Doris và tụi nhỏ đi đi.”

Năm 15 tuổi, Doris tổ chức sinh nhật lần đầu trong cô nhi viện, Viện trưởng báo cho cô bé một tin tốt, trên thị trấn có một nhà từ thiện biết chuyện của cô bé nên bằng lòng giúp cô bé chữa bệnh, cô nhi viện cũng có tiền để tiếp tục hoạt động.Đến cả Viện trưởng cũng không tin, Crudo càng ngày càng quá đáng.Số tiền Crudo quyên tặng cho cô nhi viện đủ để họ sống dư dả.Doris đáp: “Viện trưởng cho ạ, hôm mọi người ra ngoài chơi, Viện trưởng đã đem về cho em một bé rùa.”

Doris rất vui, mặc chiếc váy hồng mới mua để đứng với Viện trưởng ngoài cửa, chào đón nhà từ thiện Crudo.

Lần đầu tiên thấy Doris, Crudo đã bị cô bé thu hút, nét đẹp tinh xảo của cô bé trông như một con búp bê vậy.

“Con là Doris ư?”

Doris không biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì nên chỉ vui vẻ gật đầu: “Chào ngài Crudo, con là Doris.” Viện trưởng đã từng nói rồi, phải lễ phép với người khác.

Crudo vươn tay xoa đầu cô bé, Viện trưởng chỉ nghĩ là người lớn thương yêu trẻ con nên cũng không nghĩ nhiều.

Sau này, Crudo thường xuyên tới cô nhi viện thăm Doris, lúc đầu chỉ trò chuyện với cô bé, nhưng dần dà, Doris thấy không đúng lắm.Bà ta sắp xếp một căn phòng riêng ở tầng 4 rồi dẫn Doris lên, “Sau này con sẽ ở đây.”“Đúng thế, đây là phòng của con.”

Hành động của Crudo đối với cô bé đã không còn ở xoa đầu nữa, từ mặt tới cánh tay, thậm chí là… trong váy, cô bé nói với Viện trưởng, nhưng Viện trưởng lại không tin.

“Ngài Crudo là một quý ông rất lịch sự, Doris à, con phải hòa thuận với ông ấy.”Ông ta đè lên Doris, bắt đầu mở cúc quần áo của cô bé, Doris hét lên: “Viện trưởng ơi, cứu con với!”

Số tiền Crudo quyên tặng cho cô nhi viện đủ để họ sống dư dả.Doris vừa đáng yêu lại thích cười, Mary không hiểu sao một đứa trẻ xinh xắn như thế mà lại bị người ta vứt bỏ chứ?

Bệnh của Doris rất khó chữa, Viện trưởng nghĩ đi nghĩ lại, quyết định chỉ tiến hành trị liệu đơn giản cho cô bé, thay vì tốn tiền vô ích cho bệnh viện thì chi bằng giữ lại để giúp những đứa trẻ khác trong cô nhi viện có một cuộc sống tốt hơn, chính vì thế mà bà ta lại càng muốn lấy lòng Crudo hơn.

Đến cả Viện trưởng cũng không tin, Crudo càng ngày càng quá đáng.***Sự ghen ghét lan tràn trong lòng, hôm sau, Jenny nhân lúc Doris không ở trong phòng đã trộm rùa đi, thấy Doris buồn bã, Jenny lại rất vui vẻ. Nó còn để con rùa dưới ánh nắng gắt, chờ cho con rùa chết rồi thì nó để lại trên giường Doris, nó không có thì những kẻ khác cũng đừng hòng!Dù biết cô bé làm thì đã sao, đi tố cáo đi! Liệu Viện trưởng có tin những chuyện này là do Doris đáng thương làm không?

Ông ta mua rất nhiều váy vóc và búp bê cho Doris, trong đó có một con gấu bông thêu tên Doris.

Jenny vừa hâm mộ vừa ghen ghét, sai Weider vào phòng Doris lấy hết những chiếc váy xinh đẹp đó ra cho nó.

Nhân lúc mọi người ra sân sinh hoạt, Weider lén chạy tới phòng Doris, cách một cánh cửa cậu ta nghe Doris hét lớn nên bèn mở cửa nhìn thử, Crudo đang đè cô bé xuống giường, không biết là muốn làm gì.

Thấy Weider, Doris như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng

“Weider! Đi gọi Viện trưởng giúp tớ với!”

Crudo quay lại nhìn cậu ta, Weider hoảng hốt vội chạy đi, lúc tới cầu thang tầng 1 không đứng vững nên bị ngã xuống.

Weider bị đụng đầu, hoàn toàn không nhớ những chuyện đã xảy ra, Crudo cũng thở phào.

Một ngày nọ, Viện trưởng từ bên ngoài quay về, phát hiện Crudo đã đến, lúc bà ta tận mắt chứng kiến những chuyện mà Crudo đã làm với Doris đã vô cùng tức giận: “Cái tên cầm thú này, tôi sẽ báo cảnh sát!”“Con là Doris ư?”

“Vậy thì đi đi, nhưng hẳn là bà biết hậu quả sẽ thế nào, không có tiền tài trợ của ta, bà còn có thể cầm cự nổi không? Các người còn được ăn thỏa thích không? Thậm chí đám trẻ kia của bà còn không thể sống nổi qua mùa đông này nữa, giao Doris cho ta, ta không chỉ giúp cô nhi viện tiếp tục hoạt động mà còn có thể khiến cuộc sống của mọi người tốt hơn nữa.”Doris lại cười nói: “Không sao, con… con nghĩ ngồi xe lăn cũng… cũng được mà.”

Viện trưởng do dự.Cửa mở ra, Crudo kéo dài giọng nói: “Bé Doris đang chơi trốn tìm đêm khuya với ta đấy à? Thú vị đấy, đợi ta bắt được con rồi, chúng ta sẽ chơi một trò chơi rất vui.”

“Bà nghĩ cho kỹ đi, mai ta sẽ tới lấy câu trả lời, tương lai của cô nhi viện và những đứa trẻ kia đều nằm trong tay bà đấy.”

Nữ tu Mary biết chuyện thì cực kỳ phản đối: “Không được! Chúng ta đã nhìn Doris lớn lên, sao có thể giao con bé cho một tên khốn được chứ, tuyệt đối không được, tôi sẽ dẫn con bé đi, chúng ta đi tới một nơi mà Crudo không tìm được đi.”

Viện trưởng lại cực kỳ bình tĩnh: “Mary à, chúng ta rất cần tiền.”“Hình như đám trẻ không thích chơi với Doris, thậm chí còn bắt nạt con bé nữa.”

Mary nghẹn ngào: “Chỉ còn cách này thôi ư?”

Viện trưởng gật đầu.***Jenny cũng là một trong số đó.

Bà ta sắp xếp một căn phòng riêng ở tầng 4 rồi dẫn Doris lên, “Sau này con sẽ ở đây.”

Doris hỏi: “Tại sao ạ? Con thích ở chung với các bạn khác hơn.” Chỉ có thế thì Crudo mới không dám làm bậy.Năm 15 tuổi, Doris tổ chức sinh nhật lần đầu trong cô nhi viện, Viện trưởng báo cho cô bé một tin tốt, trên thị trấn có một nhà từ thiện biết chuyện của cô bé nên bằng lòng giúp cô bé chữa bệnh, cô nhi viện cũng có tiền để tiếp tục hoạt động.

Viện trưởng khẽ lắc đầu, xoa gương mặt trắng nõn của cô bé: “Con sẽ thích căn phòng này, ở đây có rất nhiều thú bông, vào xem thử đi.”

Doris đẩy xe lăn vào phòng, đúng thế, căn phòng này rất rộng. Trên chiếc giường màu hồng nhạt mềm mại còn có rất nhiều thú bông, “Chỉ có một mình con ở thôi sao?”Viện trưởng càng xót xa cho cô bé hơn, mỗi lần bà ta và Mary ra ngoài mua đồ ăn và nhu yếu phẩm hàng ngày thường sẽ mang về một ít quà nhỏ cho Doris, lúc là một miếng bánh ngọt, lúc lại là một cái nơ bướm, vì thế đã dẫn tới sự bất mãn của những đứa trẻ khác.

“Đúng thế, đây là phòng của con.”Lúc Viện trưởng phát hiện ra vấn đề, Doris đang chơi trốn tìm với Kiki trong sân.Trong bóng tối, chuột chạy loạn xạ, Doris hét lớn đòi thả mình ra ngoài nhưng chẳng ai giúp đỡ, có Jenny trông chừng, những người khác không dám tới giúp cô bé. Không sao, cô bé có thể tự dựa vào bản thân mình mà.

Đáng lẽ Doris nên vui, nhưng trong lòng cô bé lại tràn đầy sự bất an.

Ban đêm, bên ngoài bắt đầu đổ mưa, trước khi ngủ nữ tu Mary có đến đưa cho cô bé một cái hộp, “Bé con, nếu có nguy hiểm thì mở hộp ra nhé.”

Nguy hiểm ư? Cô bé có thể gặp phải nguy hiểm gì chứ?Ông ta bóp cổ Doris, nổi trận lôi đình, sau đó, Ekko đã xuất hiện.

Rất nhanh cô bé đã hiểu ra, tiếng giày da giẫm trên sàn nhà khiến Doris thấp thỏm, cô bé trốn trong chăn để khiến bản thân không phát ra tiếng động gì.Ban đêm, bên ngoài bắt đầu đổ mưa, trước khi ngủ nữ tu Mary có đến đưa cho cô bé một cái hộp, “Bé con, nếu có nguy hiểm thì mở hộp ra nhé.”Thấy Weider, Doris như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng

Cửa mở ra, Crudo kéo dài giọng nói: “Bé Doris đang chơi trốn tìm đêm khuya với ta đấy à? Thú vị đấy, đợi ta bắt được con rồi, chúng ta sẽ chơi một trò chơi rất vui.”“Đợi tôi xong việc sẽ đi tìm mọi người, tất cả số tiền tôi nhận được mấy năm nay đều bỏ vào ngân hàng hết, bà lấy chìa khóa này mở két sắt đi, sau này bọn nhỏ sẽ giao cho bà, tìm bác sĩ chữa bệnh cho Doris đi, nói với con bé là tôi rất xin lỗi nó.”

Cả người Doris run bần bật, Crudo vén chăn tìm ra cô bé, “Tìm thấy con rồi.”Nhưng từ khi Doris tới, rõ ràng Viện trưởng thương cô bé hơn, có thứ gì tốt cũng để lại cho Doris, tại sao chứ? Chỉ vì Doris là một đống rác không biết đi hay sao?

Ông ta đè lên Doris, bắt đầu mở cúc quần áo của cô bé, Doris hét lên: “Viện trưởng ơi, cứu con với!”Cả người Doris run bần bật, Crudo vén chăn tìm ra cô bé, “Tìm thấy con rồi.”

“Là bà ta đã giao con cho ta đấy, con còn trông cậy bà ta tới cứu ư?”Một đêm mưa năm 1861, Mary đưa một đứa trẻ về cô nhi viện Thánh Tâm, “Là bé gái, bị người ta bỏ lại trước cửa.”

Nỗi tuyệt vọng bao trùm lên trái tim Doris, trong lúc bối rối, cô bé gỡ cái nơ con bướm trên đầu xuống, găm thẳng vào mắt Crudo.

“Á!” Crudo ôm mắt, đau đớn khiến ông ta mất đi lý trí, “Tao sẽ giết mày.

Ông ta bóp cổ Doris, nổi trận lôi đình, sau đó, Ekko đã xuất hiện.

“Bắt nạt Doris thì phải chết!” Cậu ta sờ tới cái hộp mà Mary đã đưa tới, bên trong là một con dao, Ekko đâm thẳng dao vào ngực Crudo. Cậu ta đẩy Crudo xuống đất, nghiến chân lên bàn tay trái của ông ta, “Mày dùng cái tay này để vấy bẩn Doris của tao đúng không?”Doris đẩy xe lăn vào phòng, đúng thế, căn phòng này rất rộng. Trên chiếc giường màu hồng nhạt mềm mại còn có rất nhiều thú bông, “Chỉ có một mình con ở thôi sao?”

Crudo ngất đi, Ekko lảo đảo rời khỏi phòng.

Sau khi cậu ta đi, Crudo tỉnh lại, ôm vết thương trước ngực rồi hét lớn: “Tao sẽ khiến bọn mày trả giá đắt.”

Có người đẩy cửa bước vào, Viện trưởng lạnh lùng nhìn ông ta, bước từng bước đi vào. Bà ta ngồi xuống, rút con dao trước ngực Crudo rồi lại găm lại một nhát, “Mày đi chết đi.”

Viện trưởng ôm Doris đã bị ngất ở đầu cầu thang giao lại cho Mary rồi dặn: “Dẫn Doris và tụi nhỏ đi đi.”

Nhìn Viện trưởng người đầy máu, Mary hỏi: “Vậy còn bà?”Mary nhìn Doris cười toe toét với không khí, lo lắng nói: “Gần 1 năm rồi, lúc mới đầu tôi cứ tưởng bọn Jenny nói bậy, nhưng sau này phát hiện không chỉ có 1 thôi, còn một cậu bé tên Laure và một cô bé tên Ruby nữa.”

“Đợi tôi xong việc sẽ đi tìm mọi người, tất cả số tiền tôi nhận được mấy năm nay đều bỏ vào ngân hàng hết, bà lấy chìa khóa này mở két sắt đi, sau này bọn nhỏ sẽ giao cho bà, tìm bác sĩ chữa bệnh cho Doris đi, nói với con bé là tôi rất xin lỗi nó.”

Mary dẫn đám trẻ rời khỏi, Viện trưởng đứng trước tượng Chúa Giêsu ở giáo đường sám hối.

Cuối cùng, bà ta cầm ngọn nến, thiêu cháy Crudo và cả cô nhi viện, bao gồm cả bản thân, thành tro tàn.

Tôi sẽ sám hối trong cát bụi và tro tàn, Chúa ơi, xin hãy phù hộ cho Doris một cuộc đời an yên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.