Chương trước
Chương sau
“Bà chủ, cô muốn uống gì?” Thẩm Kha hỏi.

Nguyên Tinh Thần ngẩng đầu lên nhìn anh ta, nghịch chiếc chìa khóa đã rỉ sét trong tay, “Ừm… Bích Loa Xuân đi.”Thẩm Kha liên tục từ chối: “Không không không, tôi không có khát.”Phòng hóa trang không lớn nhưng lại có rất nhiều đồ.

“Được, ngài chờ chút nhé.”***Viên Hàm Sương cầm cây trâm cúi đầu, ánh mắt dán chặt vào đỉnh đầu của Nguyên Tinh Thần. Lúc ngẩng đầu lên nhìn vào gương đồng, cô ta lập tức hét toáng lên, cây trâm trong tay cũng rơi xuống đất.

Thẩm Kha lục tìm trà mà cô muốn, những người khác không có nhiệm vụ thì đứng tại chỗ, không dám manh động.“Nếu anh có thể nói ra chỗ đặc biệt của cây đàn nguyệt này, tôi có thể cho anh một gợi ý.”

Qua gương đồng, Nguyên Tinh Thần thấy Bạch Mộc Trạch đang đứng nhìn mình chằm chằm, hừ, cái tát vừa nãy còn khá nhẹ đấy.“Tìm hộp cất đồ của Thanh Diệp đi.” Mạc Hoài Nam đột nhiên nói.

Phòng hóa trang không lớn nhưng lại có rất nhiều đồ.Một tách trà nguội được đặt lên bàn trang điểm, Nguyên Tinh Thần ghét bỏ đẩy tách ra ngoài, “Tự nhiên không muốn uống nữa rồi, cậu nhỏ Lâm cũng vất vả, tách trà này cho anh uống nhé.”

Trên giá có treo rất nhiều đồ hóa trang, những đạo cụ khác thì được sắp xếp hỗn loạn ở một bên, Thẩm Kha tìm ở đống đạo cụ tách trà một hồi lâu mới tìm được một nắm lá trà. Thẩm Kha cầm lá trà đưa lên mũi ngửi, “Thôi sao cũng được, cứ đi pha trước rồi tính sau.”Viên Hàm Sương làm nhiệm vụ đơn khiến Bạch Mộc Trạch không thể yên lòng được, anh căn dặn: “Làm theo lời cô ấy nói đi, đừng có nghĩ gì khác.”Vốn Nguyên Tinh Thần đã chuẩn bị sẵn cửa ải tiếp theo để làm nhiệm vụ đơn của Nghiêm Minh, nhưng anh ta đã tự lết xác tới thì cứ chiều theo thôi.

Nước trong ấm trà đã nguội, cũng chẳng có chỗ nào đun nước được, ngửi thấy mùi trà chua nồng trong tách, Thẩm Kha cảm thấy cực kỳ buồn nôn.Viên Hàm Sương cầm cây trâm vàng, bàn tay cực kỳ dùng sức, thấy cái cổ trắng nõn của người trước mặt, cô ta bỗng có ý muốn găm cây trâm vào. May mà cô ta còn chút lý trí sót lại, nghe lời Nguyên Tinh Thần cài cây trâm lông khổng tước vào búi tóc của cô.

“Bà chủ, trà của ngài tới đây.”Nguyên Tinh Thần nhếch khóe môi lên, đường kẻ mắt khiến đôi mắt đào hoa của cô càng thêm quyến rũ, “Nghe nói Nghiêm Minh tiên sinh là nhạc công nổi tiếng ở Lê Viên, tôi có một cây đàn nguyệt được mua về từ tay một bậc thầy nổi tiếng, tiếc là bị lạc nhịp rồi, nhờ Nghiêm Minh tiên sinh giúp chỉnh dây đàn lại nhé.”Lòng bàn tay Kỳ Việt đổ đầy mồ hôi nhưng ngoài miệng vẫn hùa theo: “Đúng, đúng là rất đẹp.”

Một tách trà nguội được đặt lên bàn trang điểm, Nguyên Tinh Thần ghét bỏ đẩy tách ra ngoài, “Tự nhiên không muốn uống nữa rồi, cậu nhỏ Lâm cũng vất vả, tách trà này cho anh uống nhé.”Kỳ Việt dừng bước, nhẹ nhàng nói: “Tôi luôn ngưỡng mộ phong thái của bà chủ Mãn Xuân, vì thế muốn đến làm quen một chút.”“Nghiêm Minh tiên sinh à, đây là phòng hóa trang của diễn viên, hình như một nhạc công như anh không nên xuất hiện ở đây đâu.”

Thẩm Kha liên tục từ chối: “Không không không, tôi không có khát.”Cảm giác đau đớn sau gáy đã cắt ngang ký ức của cô, “Cho anh chìa khóa, mau đi đi.” Nguyên Tinh Thần giục.“Đầu đàn và khung đều được làm từ gỗ đàn hương thượng hạng, cứng rắn và bền bỉ, dây đàn… có lẽ là ni lông, âm sắc thanh thúy, hẳn là đã rất lâu rồi không có ai dùng nên hơi lệch âm, nhưng không sao, chỉnh lại một chút là ổn ngay.” Kỳ Việt nắm đầu đàn bắt đầu chỉnh dây đàn lại thật, một lát sau, anh ta trả cây đàn lại cho Nguyên Tinh Thần, “Được rồi đấy, bà chủ Mãn Xuân, không biết tôi nói có đúng không?”

Ánh mắt Nguyên Tinh Thần lạnh lẽo, cầm tách trà ném vào chân anh ta, “Không uống à? Sao, chê trà ở Mãn Đường Xuân của tôi rẻ tiền đúng không? Chẳng phải lúc nãy xem kịch các người uống rất ngon hay sao?”Những lời này hệt như những lời của người trong trí nhớ nói, trong gương, Nguyên Tinh Thần nhìn thấy người đàn ông đó dịu dàng cài cây trâm vàng vào tóc mình trong một đêm trăng sáng.

Cái… Cái gì? Lúc đầu họ uống loại trà này ư!“Tôi chỉnh giúp cô.”

Ọe, Thẩm Kha buồn nôn che miệng ngồi sụp xuống.“Muốn lấy à, đơn giản thôi, tóc tôi hơi rối, ai có thể giúp tôi chỉnh lại tóc thì tôi sẽ đưa chìa khóa cho người đó.”

Nguyên Tinh Thần cau mày ghét bỏ: “Thôi được rồi, cậu nhỏ Lâm uống trà ngon quen rồi nên không vừa ý cũng đúng, cô Thanh Diệp à.”Vốn cứ nghĩ là mình nhận một nhân vật phụ, giờ Viên Hàm Sương mới phát hiện nhân vật Thanh Diệp này cũng rất đáng lo ngại.Viên Hàm Sương gật đầu: “Đẹp.”

Viên Hàm Sương bị gọi đáp lại: “Hả?”Viên Hàm Sương vội nhặt cây trâm trên đất lên đưa cho cô nhưng vẫn nhìn chằm chằm xuống đất chứ không dám ngẩng đầu lên, “Xin, xin lỗi, tôi nhặt lên cho cô rồi đây.”

“Nghe nói Ngọc Kiều nương có một cây trâm vàng chế tác rất tinh xảo, cô và cô ta thân nhau nhất, chắc hẳn là biết Ngọc Kiều nương để nó ở đâu rồi.” Nguyên Tinh Thần nhìn cây trâm trong hộp trang sức rồi thở dài: “Haizz, đồ trong hộp của tôi đều là thứ phàm tục, phiền cô đi tìm trâm vàng về cho tôi nhé.”

Viên Hàm Sương làm nhiệm vụ đơn khiến Bạch Mộc Trạch không thể yên lòng được, anh căn dặn: “Làm theo lời cô ấy nói đi, đừng có nghĩ gì khác.”Kỳ Việt sờ vào đàn nguyệt, cảm thấy đầu ngón tay lạnh buốt.“Bà chủ, trà của ngài tới đây.”Nguyên Tinh Thần lấy ra một cây đàn nguyệt từ bên phải bàn trang điểm, Kỳ Việt cầm trên tay tán thưởng: “Đàn tốt đấy.”

“Biết rồi, tôi đâu có muốn chết.”Sát tường phòng hóa trang là khu vực nghỉ ngơi của diễn viên, trên mỗi cái bàn đều được dán tên của từng người.Kỳ Việt hơi ngạc nhiên, ôm lại cây đàn quan sát tỉ mỉ.

Ở đây có rất nhiều đồ trang sức, phải nói là nhiều vô số kể. Viên Hàm Sương tìm được vài cây trâm màu vàng kim, nhưng lúc cầm tới đưa cho Nguyên Tinh Thần lại khiến cô bực bội, “Cô Thanh Diệp à, cô đang đùa tôi đấy ư, tôi cho cô thêm một cơ hội nữa, nếu vẫn tìm không ra thì cứ ở mãi trong rạp hát này đi, tình cờ là chúng tôi còn đang thiếu một danh giác đây.”

“Tôi tìm được mà! Cho tôi thêm thời gian đi.”

Vốn cứ nghĩ là mình nhận một nhân vật phụ, giờ Viên Hàm Sương mới phát hiện nhân vật Thanh Diệp này cũng rất đáng lo ngại.

“Ở đây nhiều đồ trang sức lắm, không thể tìm ra được cây trâm vàng mà NPC đòi được, làm thế nào đây?” Viên Hàm Sương cầu cứu Bạch Mộc Trạch.

“Chúng tôi sẽ tìm chung với cô.” Kỳ Việt nói, “Đông người nhiều sức, mọi người nhớ tìm kỹ chút nhé.”“Bà chủ, cô muốn uống gì?” Thẩm Kha hỏi.“Tôi tìm được mà! Cho tôi thêm thời gian đi.”

“Không được.” Bạch Mộc Trạch từ chối đề nghị của anh ta, “Đây là nhiệm vụ đơn của Thanh Diệp, nếu số người làm nhiệm vụ tăng thêm thì khó chắc sẽ không có bất ngờ xảy ra, cô nghĩ kỹ lại lời của Mãn Xuân đi, Thanh Diệp và Ngọc Kiều nương và bạn thân, vì thế đồ của Ngọc Kiều nương chắc chắn sẽ để ở chỗ Thanh Diệp biết, ở đây là Lê Viên cũ, cô đi tìm hộp giữ đồ của Thanh Diệp và Ngọc Kiều nương đi.”Ánh trăng như nước, ánh mắt triền miên.Nguyên Tinh Thần có vẻ rất vui, vừa cười vừa nói: “Vậy cô nhìn gương rồi giúp tôi chỉnh lại cây trâm chút đi.”

Sát tường phòng hóa trang là khu vực nghỉ ngơi của diễn viên, trên mỗi cái bàn đều được dán tên của từng người.“Biết rồi, tôi đâu có muốn chết.”“Quả nhiên là rất hợp với tôi, cô Thanh Diệp, cô nói tôi cài đẹp hơn hay Ngọc Kiều nương cài đẹp hơn?” Nguyên Tinh Thần vén tóc thừa rồi hỏi.

Viên Hàm Sương đi tới chỗ ngồi của Ngọc Kiều nương, lật tung lên một lúc lâu vẫn không tìm được trâm vàng, “Ở đây không có.”Tần Thư Nguyệt cầm cây trâm cài chạy tới trước mặt Kỳ Việt, “A Việt, làm sao đây, em… em không dám nhìn.”

Nguyên Tinh Thần thúc giục: “Có tìm được không đấy? Xem ra mấy người phải ở lại rạp hát của tôi làm việc rồi.”

“Tìm hộp cất đồ của Thanh Diệp đi.” Mạc Hoài Nam đột nhiên nói.

Thanh Diệp và Ngọc Kiều nương ngồi cách nhau một vị trí, Viên Hàm Sương tìm ra được một cái hộp nhỏ dính đầy bụi trong góc dưới gầm bàn, “Khụ khụ khụ.” Viên Hàm Sương mở hộp ra, bị sặc bụi.Bạch Mộc Trạch không vội lấy chìa khóa mà quan sát bộ xương khô trong gương kỹ lưỡng. Nếu anh không nhìn lầm thì chỗ gáy của bộ xương có một khoảng trống.“Sao trâm vàng của Ngọc Kiều nương lại ở chỗ của Thanh Diệp chứ?” Tần Thư Nguyệt hỏi.

Trong hộp là một cây trâm vàng sáng óng ánh, lông khổng tước được chạm khắc tinh tế như thật, bên trên khảm một viên hồng ngọc, quả thực rất đẹp.Cái… Cái gì? Lúc đầu họ uống loại trà này ư!

“Sao trâm vàng của Ngọc Kiều nương lại ở chỗ của Thanh Diệp chứ?” Tần Thư Nguyệt hỏi.Viên Hàm Sương nắm tay áo anh ta, chỉ vào Nguyên Tinh Thần rồi nói: “Cô ta không phải người, trong gương là một bộ xương khô.”“Tốt chỗ nào?”“Được, ngài chờ chút nhé.”

Bây giờ chỉ có Viên Hàm Sương biết tại sao.

Cô ta cầm trâm vàng đi tới trước mặt Nguyên Tinh Thần, “Tìm ra rồi.”

Nguyên Tinh Thần nhận cây trâm từ tay cô ta, lấy khăn tay cẩn thận lau sạch bụi trên cây trâm, “Cô Thanh Diệp à, cô nói xem tôi cài cây trâm này có đẹp không?”Nguyên Tinh Thần cau mày ghét bỏ: “Thôi được rồi, cậu nhỏ Lâm uống trà ngon quen rồi nên không vừa ý cũng đúng, cô Thanh Diệp à.”Thanh Diệp và Ngọc Kiều nương ngồi cách nhau một vị trí, Viên Hàm Sương tìm ra được một cái hộp nhỏ dính đầy bụi trong góc dưới gầm bàn, “Khụ khụ khụ.” Viên Hàm Sương mở hộp ra, bị sặc bụi.

Viên Hàm Sương gật đầu: “Đẹp.”Viên Hàm Sương bị gọi đáp lại: “Hả?”

Nguyên Tinh Thần khẽ cười nói: “Vậy nhờ cô cài giúp tôi nhé.”Viên Hàm Sương không nhìn nhầm, cô ta thật sự không phải con người!Trên giá có treo rất nhiều đồ hóa trang, những đạo cụ khác thì được sắp xếp hỗn loạn ở một bên, Thẩm Kha tìm ở đống đạo cụ tách trà một hồi lâu mới tìm được một nắm lá trà. Thẩm Kha cầm lá trà đưa lên mũi ngửi, “Thôi sao cũng được, cứ đi pha trước rồi tính sau.”Ở đây có rất nhiều đồ trang sức, phải nói là nhiều vô số kể. Viên Hàm Sương tìm được vài cây trâm màu vàng kim, nhưng lúc cầm tới đưa cho Nguyên Tinh Thần lại khiến cô bực bội, “Cô Thanh Diệp à, cô đang đùa tôi đấy ư, tôi cho cô thêm một cơ hội nữa, nếu vẫn tìm không ra thì cứ ở mãi trong rạp hát này đi, tình cờ là chúng tôi còn đang thiếu một danh giác đây.”

Viên Hàm Sương cầm cây trâm vàng, bàn tay cực kỳ dùng sức, thấy cái cổ trắng nõn của người trước mặt, cô ta bỗng có ý muốn găm cây trâm vào. May mà cô ta còn chút lý trí sót lại, nghe lời Nguyên Tinh Thần cài cây trâm lông khổng tước vào búi tóc của cô.Cô ta cầm trâm vàng đi tới trước mặt Nguyên Tinh Thần, “Tìm ra rồi.”

“Quả nhiên là rất hợp với tôi, cô Thanh Diệp, cô nói tôi cài đẹp hơn hay Ngọc Kiều nương cài đẹp hơn?” Nguyên Tinh Thần vén tóc thừa rồi hỏi.“Để tôi xem.” Kỳ Việt định đi tới xem thực hư ra sao nhưng lại bị Nguyên Tinh Thần cản lại.“Chỗ đặc biệt mà cô nói là vết máu này ư?”

Viên Hàm Sương ngọt ngào nói: “Tất nhiên là bà chủ đẹp hơn rồi.”

Nguyên Tinh Thần có vẻ rất vui, vừa cười vừa nói: “Vậy cô nhìn gương rồi giúp tôi chỉnh lại cây trâm chút đi.”

Viên Hàm Sương cầm cây trâm cúi đầu, ánh mắt dán chặt vào đỉnh đầu của Nguyên Tinh Thần. Lúc ngẩng đầu lên nhìn vào gương đồng, cô ta lập tức hét toáng lên, cây trâm trong tay cũng rơi xuống đất.

Nguyên Tinh Thần nặng nề vỗ bàn, đứng dậy nhìn cô ta, “Cô vứt cây trâm của tôi đấy à!”Nguyên Tinh Thần nhìn trái nhìn phải qua gương, “Cũng không tệ, tới cài trâm giúp tôi đi.”

Viên Hàm Sương vội nhặt cây trâm trên đất lên đưa cho cô nhưng vẫn nhìn chằm chằm xuống đất chứ không dám ngẩng đầu lên, “Xin, xin lỗi, tôi nhặt lên cho cô rồi đây.”

Nguyên Tinh Thần cầm cây trâm cài lại lên đầu rồi ngồi trước gương, xua tay, “Cô đi đi, vô dụng quá, có chút chuyện mà cũng làm không xong.”Nụ hôn đó nhẹ nhàng như áng mây trời.“Cây trâm này rất hợp với cô.”

Viên Hàm Sương tập tễnh bước về chỗ tập hợp, Kỳ Việt quan tâm hỏi: “Trong gương có gì vậy?”

Họ đều nhìn thấy mọi chuyện vừa xảy ra.

Viên Hàm Sương nắm tay áo anh ta, chỉ vào Nguyên Tinh Thần rồi nói: “Cô ta không phải người, trong gương là một bộ xương khô.”Khoảnh khắc Tần Thư Nguyệt cầm lấy cây trâm vàng, người trong gương đã biến đổi. Một bộ xương khô mặc sườn xám đang duỗi bàn tay xương trắng ra, sờ lên búi tóc vô hình sau gáy mình.

***

Bộ xương? Những lời của Viên Hàm Sương khiến mọi người cực kỳ kinh ngạc.“Ở đây nhiều đồ trang sức lắm, không thể tìm ra được cây trâm vàng mà NPC đòi được, làm thế nào đây?” Viên Hàm Sương cầu cứu Bạch Mộc Trạch.

“Để tôi xem.” Kỳ Việt định đi tới xem thực hư ra sao nhưng lại bị Nguyên Tinh Thần cản lại.“Nếu anh đã trả lời đúng câu hỏi của tôi thì tôi cũng không thể thất hứa được, đây là chìa khóa đi lên được tầng 2.” Nguyên Tinh Thần nhẹ nhàng ném chìa khóa trong tay ra, chìa khóa đồng bay một đường trên không trung rồi lại quay về lại tay cô.Nguyên Tinh Thần cầm cây trâm cài lại lên đầu rồi ngồi trước gương, xua tay, “Cô đi đi, vô dụng quá, có chút chuyện mà cũng làm không xong.”

“Nghiêm Minh tiên sinh à, đây là phòng hóa trang của diễn viên, hình như một nhạc công như anh không nên xuất hiện ở đây đâu.”

Kỳ Việt dừng bước, nhẹ nhàng nói: “Tôi luôn ngưỡng mộ phong thái của bà chủ Mãn Xuân, vì thế muốn đến làm quen một chút.”Nguyên Tinh Thần bên cạnh vỗ tay cười, “Quả nhiên Nghiêm Minh tiên sinh rất ghê gớm, đúng thế, chỗ đặc biệt của cây đàn nguyệt này không nằm ở chỗ chất liệu mà là ở vết máu này, sao, có phải là cây đàn đẹp hơn khi có màu đỏ này không?”

Nguyên Tinh Thần nhếch khóe môi lên, đường kẻ mắt khiến đôi mắt đào hoa của cô càng thêm quyến rũ, “Nghe nói Nghiêm Minh tiên sinh là nhạc công nổi tiếng ở Lê Viên, tôi có một cây đàn nguyệt được mua về từ tay một bậc thầy nổi tiếng, tiếc là bị lạc nhịp rồi, nhờ Nghiêm Minh tiên sinh giúp chỉnh dây đàn lại nhé.”

“Rất sẵn lòng.”Ọe, Thẩm Kha buồn nôn che miệng ngồi sụp xuống.

Nguyên Tinh Thần lấy ra một cây đàn nguyệt từ bên phải bàn trang điểm, Kỳ Việt cầm trên tay tán thưởng: “Đàn tốt đấy.”“Nghe nói Ngọc Kiều nương có một cây trâm vàng chế tác rất tinh xảo, cô và cô ta thân nhau nhất, chắc hẳn là biết Ngọc Kiều nương để nó ở đâu rồi.” Nguyên Tinh Thần nhìn cây trâm trong hộp trang sức rồi thở dài: “Haizz, đồ trong hộp của tôi đều là thứ phàm tục, phiền cô đi tìm trâm vàng về cho tôi nhé.”

“Tốt chỗ nào?”

“Bà chủ Mãn Xuân đang thử tôi đấy à?”Trong hộp là một cây trâm vàng sáng óng ánh, lông khổng tước được chạm khắc tinh tế như thật, bên trên khảm một viên hồng ngọc, quả thực rất đẹp.

“Vậy Nghiêm Minh tiên sinh có thể trả lời được không?”

“Nếu tôi đáp đúng thì có phần thưởng gì không?”

“Nếu anh có thể nói ra chỗ đặc biệt của cây đàn nguyệt này, tôi có thể cho anh một gợi ý.”Nguyên Tinh Thần thúc giục: “Có tìm được không đấy? Xem ra mấy người phải ở lại rạp hát của tôi làm việc rồi.”

Vốn Nguyên Tinh Thần đã chuẩn bị sẵn cửa ải tiếp theo để làm nhiệm vụ đơn của Nghiêm Minh, nhưng anh ta đã tự lết xác tới thì cứ chiều theo thôi.

Kỳ Việt sờ vào đàn nguyệt, cảm thấy đầu ngón tay lạnh buốt.Chỉnh tóc tai không phải việc mà đám đàn ông làm được, Viên Hàm Sương thì bị hù một lần rồi nên không dám đi qua nữa, vậy chỉ còn Tần Thư Nguyệt mà thôi.

“Đầu đàn và khung đều được làm từ gỗ đàn hương thượng hạng, cứng rắn và bền bỉ, dây đàn… có lẽ là ni lông, âm sắc thanh thúy, hẳn là đã rất lâu rồi không có ai dùng nên hơi lệch âm, nhưng không sao, chỉnh lại một chút là ổn ngay.” Kỳ Việt nắm đầu đàn bắt đầu chỉnh dây đàn lại thật, một lát sau, anh ta trả cây đàn lại cho Nguyên Tinh Thần, “Được rồi đấy, bà chủ Mãn Xuân, không biết tôi nói có đúng không?”

Nguyên Tinh Thần lại lắc đầu: “Không đúng, chỗ đặc biệt trên cây đàn này không phải là thế.”

Kỳ Việt hơi ngạc nhiên, ôm lại cây đàn quan sát tỉ mỉ.

Anh ta đưa tay sờ phần đáy của đàn nguyệt, cảm giác dinh dính trên khung đàn đã hấp dẫn sự chú ý của anh ta, Kỳ Việt giơ đàn nguyệt lên cao để nhìn dưới đáy, đó là một vết máu!Thẩm Kha lục tìm trà mà cô muốn, những người khác không có nhiệm vụ thì đứng tại chỗ, không dám manh động.

“Chỗ đặc biệt mà cô nói là vết máu này ư?”Nguyên Tinh Thần nặng nề vỗ bàn, đứng dậy nhìn cô ta, “Cô vứt cây trâm của tôi đấy à!”

Nguyên Tinh Thần bên cạnh vỗ tay cười, “Quả nhiên Nghiêm Minh tiên sinh rất ghê gớm, đúng thế, chỗ đặc biệt của cây đàn nguyệt này không nằm ở chỗ chất liệu mà là ở vết máu này, sao, có phải là cây đàn đẹp hơn khi có màu đỏ này không?”“Vậy chúng tôi phải làm thế nào mới có được chìa khóa này?”

Lòng bàn tay Kỳ Việt đổ đầy mồ hôi nhưng ngoài miệng vẫn hùa theo: “Đúng, đúng là rất đẹp.”

“Nếu anh đã trả lời đúng câu hỏi của tôi thì tôi cũng không thể thất hứa được, đây là chìa khóa đi lên được tầng 2.” Nguyên Tinh Thần nhẹ nhàng ném chìa khóa trong tay ra, chìa khóa đồng bay một đường trên không trung rồi lại quay về lại tay cô.Viên Hàm Sương ngọt ngào nói: “Tất nhiên là bà chủ đẹp hơn rồi.”

“Vậy chúng tôi phải làm thế nào mới có được chìa khóa này?”

“Muốn lấy à, đơn giản thôi, tóc tôi hơi rối, ai có thể giúp tôi chỉnh lại tóc thì tôi sẽ đưa chìa khóa cho người đó.”Qua gương đồng, Nguyên Tinh Thần thấy Bạch Mộc Trạch đang đứng nhìn mình chằm chằm, hừ, cái tát vừa nãy còn khá nhẹ đấy.

Chỉnh tóc tai không phải việc mà đám đàn ông làm được, Viên Hàm Sương thì bị hù một lần rồi nên không dám đi qua nữa, vậy chỉ còn Tần Thư Nguyệt mà thôi.Nguyên Tinh Thần khẽ cười nói: “Vậy nhờ cô cài giúp tôi nhé.”

“Tôi chỉnh giúp cô.”Nguyên Tinh Thần ngẩng đầu lên nhìn anh ta, nghịch chiếc chìa khóa đã rỉ sét trong tay, “Ừm… Bích Loa Xuân đi.”

Tần Thư Nguyệt đi lên thả mái tóc dài của Nguyên Tinh Thần ra, 2 bàn tay linh hoạt thắt mái tóc đen như mực thành một bím tóc đuôi sam, sau đó búi một búi sau gáy, dùng kẹp tăm cố định lại.

“Được rồi, giờ có thể đưa chìa khóa cho tôi chưa?”

Nguyên Tinh Thần nhìn trái nhìn phải qua gương, “Cũng không tệ, tới cài trâm giúp tôi đi.”Anh ta đưa tay sờ phần đáy của đàn nguyệt, cảm giác dinh dính trên khung đàn đã hấp dẫn sự chú ý của anh ta, Kỳ Việt giơ đàn nguyệt lên cao để nhìn dưới đáy, đó là một vết máu!

Khoảnh khắc Tần Thư Nguyệt cầm lấy cây trâm vàng, người trong gương đã biến đổi. Một bộ xương khô mặc sườn xám đang duỗi bàn tay xương trắng ra, sờ lên búi tóc vô hình sau gáy mình.

Viên Hàm Sương không nhìn nhầm, cô ta thật sự không phải con người!

Tần Thư Nguyệt cầm cây trâm cài chạy tới trước mặt Kỳ Việt, “A Việt, làm sao đây, em… em không dám nhìn.”Bây giờ chỉ có Viên Hàm Sương biết tại sao.

Bạch Mộc Trạch rút cây trâm trong tay cô ta ra, bình tĩnh đi tới trước gương đồng.

“Cây trâm này rất hợp với cô.”Bộ xương? Những lời của Viên Hàm Sương khiến mọi người cực kỳ kinh ngạc.

Những lời này hệt như những lời của người trong trí nhớ nói, trong gương, Nguyên Tinh Thần nhìn thấy người đàn ông đó dịu dàng cài cây trâm vàng vào tóc mình trong một đêm trăng sáng.

Ánh trăng như nước, ánh mắt triền miên.

Nụ hôn đó nhẹ nhàng như áng mây trời.Họ đều nhìn thấy mọi chuyện vừa xảy ra.“Chúng tôi sẽ tìm chung với cô.” Kỳ Việt nói, “Đông người nhiều sức, mọi người nhớ tìm kỹ chút nhé.”

Cảm giác đau đớn sau gáy đã cắt ngang ký ức của cô, “Cho anh chìa khóa, mau đi đi.” Nguyên Tinh Thần giục.“Không được.” Bạch Mộc Trạch từ chối đề nghị của anh ta, “Đây là nhiệm vụ đơn của Thanh Diệp, nếu số người làm nhiệm vụ tăng thêm thì khó chắc sẽ không có bất ngờ xảy ra, cô nghĩ kỹ lại lời của Mãn Xuân đi, Thanh Diệp và Ngọc Kiều nương và bạn thân, vì thế đồ của Ngọc Kiều nương chắc chắn sẽ để ở chỗ Thanh Diệp biết, ở đây là Lê Viên cũ, cô đi tìm hộp giữ đồ của Thanh Diệp và Ngọc Kiều nương đi.”

Bạch Mộc Trạch không vội lấy chìa khóa mà quan sát bộ xương khô trong gương kỹ lưỡng. Nếu anh không nhìn lầm thì chỗ gáy của bộ xương có một khoảng trống.

Bỗng, Bạch Mộc Trạch kêu lên một tiếng đau đớn, ở chỗ trái tim có cảm giác như bị kim đâm, sao Lâm Dật Chi lại nảy sinh thương xót với bộ xương khô này như thế chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.