Chương trước
Chương sau
Nguyên Tinh Thần buồn chán ngồi trước bàn trang điểm, cuộc sống thời xưa chán thật, không được xem phim, cũng chẳng có điện thoại chơi, không hiểu sao lại có người sống nổi nữa.

Cô mở hộp trang điểm của Từ Vi ra, tìm được một bức thư trong ngăn ẩn của chiếc hộp, đó là thư từ mà Triệu Lâm An viết cho Từ Vi lúc còn con gái, cả hai thường dùng thơ để giao lưu, âm thầm thể hiện tình cảm.Trong sân chỉ còn lại 2 người là Nguyên Tinh Thần và Bạch Mộc Trạch, hiện tại tâm trạng của cả hai đều có chút phức tạp, tất nhiên là với thân phận của Từ Vi và Phương Húc.Sau khi biết Từ Vi có thể là hung thủ hạ độc 2 vợ chồng nhà họ Triệu, Tần Nhiễm thấy cô đều hơi mất tự nhiên. Nguyên Tinh Thần thấy cô ta không dám nhìn mình thì trong lòng cũng thầm đoán ra được rằng hẳn là họ đã phát hiện ra bí mật trong hiệu thuốc rồi.

“Haizz, đúng là một cô gái ngốc mà.” Nguyên Tinh Thần là NPC nên biết hết chuyện của mọi người, bao gồm cả duyên cớ của cuộc hôn nhân giữa Từ Vi và Triệu Lâm An.“Sao trong hiệu thuốc lại có thứ thuốc này chứ, lại còn giấu kỹ tới vậy?” Thẩm Kha chỉ dám nhìn chứ không dám đụng vào.Nguyên Tinh Thần mở giấy da trâu ra, đối chiếu theo trong trí nhớ xem cô ta có bỏ sót thứ gì không, lúc thấy hồng hoa, cô lấy tay véo một nhúm vào đầu ngón tay, bột phấn màu đỏ bay xuống giấy da trâu, đỏ tươi như máu.Trong ánh mắt của Bạch Mộc Trạch dấy lên chút thương tiếc: “Sao lại quan tâm chuyện người khác nghĩ gì chứ, cứ làm điều mình thích đi.”

Không lâu sau, Tần Nhiễm về tay không.Tần Nhiễm nhận được thông tin mình cần bèn đi tìm Bạch Mộc Trạch, cả nhóm đi tới phòng của bác Thông hỏi chìa khóa.Thẩm Kha nhíu mày suy tư: “Không dễ đâu, lão già đó ngoài lúc đầu đi ra thì lúc nào cũng ở trong phòng hết.”

Nguyên Tinh Thần hỏi: “Đã bảo ngươi đi bốc thuốc mà?”Trong lúc 2 người cãi nhau, Bạch Mộc Trạch đã tìm được Thần Nông Bách Thảo Đồ trong ngăn tủ, “Tìm được rồi.”

Tần Nhiễm đáp: “Mợ ơi, hiệu thuốc đóng cửa rồi nên tôi không vào được.”“Giờ ông mới gấp à.” Thẩm Kha lẩm bẩm rồi đuổi theo lão.“Á! Cái quái gì vậy!”

“Đi tìm bác Thông đi, bác ấy giữ hết chìa khóa trong phủ đấy.”“Buông tay ra đi Thẩm Kha, vô ích thôi, ở đây trừ Từ Vi ra thì NPC khác đều không được hoạt động tự do.” Bạch Mộc Trạch kết luận.

Bác Thông là ông lão lúc đầu dẫn họ đi vào, là quản gia cũ trong phủ.Thẩm Kha cầm nhân sâm lên ngửi ngửi, “Ừm… Nhân sâm thật đấy, nhưng chúng ta đâu có biết về thuốc.”Thẩm Kha kinh ngạc: “Bị độc chết ư? Đừng nói là… Từ Vi nhé? Mọi người nghĩ thử mà xem, theo như suy đoán ban đầu của chúng ta thì Từ Vi ở nhà họ Triệu cũng chẳng thoải mái gì, có khi nào trong cơn tức giận đã khiến cha mẹ chồng mình…”

Tần Nhiễm nhận được thông tin mình cần bèn đi tìm Bạch Mộc Trạch, cả nhóm đi tới phòng của bác Thông hỏi chìa khóa.Tần Nhiễm trợn mắt nhìn Viên Hàm Sương, sau đó cùng sắp xếp tủ thuốc lại như cũ với Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha.

“Mợ sai ngươi tới à?” Giọng bác Thông khàn khàn.Bạch Mộc Trạch vô thức phủ nhận: “Chưa chắc là cô ấy đâu, Tần Nhiễm, cô đem thuốc đến cho Từ Vi đi, chúng ta tiếp tục tìm manh mối khác.”

“Vâng, mợ muốn bốc thuốc nhưng mà hiệu thuốc khóa cửa rồi, vì thế mợ sai tôi tới tìm bác để lấy chìa khóa.”Tần Nhiễm hỏi: “Không đúng gì chứ?”

Trong lúc Tần Nhiễm nói chuyện với bác Thông, Bạch Mộc Trạch nhân cơ hội tìm kiếm trong phòng, trên tường chỗ giường bác Thông treo đủ loại chìa khóa lớn nhỏ, hiện tại trong phủ Triệu còn 3 căn phòng nữa họ chưa đi qua, lần lượt là hiệu thuốc, từ đường và phòng của 2 vợ chồng ông bà Triệu, nếu không có gì bất ngờ thì chìa khóa những phòng đó đều trong tay bác Thông.Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha đi tới những căn phòng khác tìm manh mối, trong từ đường đóng kín và phòng ngủ của ông bà Triệu chắc chắn là có đường dây quan trọng thúc đẩy cốt truyện.

Bác Thông lấy chìa khóa hiệu thuốc ra đưa cho Tần Nhiễm, “Lấy đi, dùng xong thì trả lại cho ta, đừng có làm mất đấy.”“Em họ à!”“Bác Thông, nếu phòng bếp nhỏ đã cháy thì bác mau đi xem với quản gia Triệu đi.”

Tần Nhiễm cười đáp: “Tôi biết rồi, mở cửa rồi sẽ trả ngay cho ngài mà.”

Bác Thông không có dấu hiệu định đi, Bạch Mộc Trạch gật đầu với lão một cái rồi rời khỏi.Phương Húc, tôi chỉ có thể giúp cậu tới đây thôi.Đây là logic phổ biến trong mật thất.

Dùng chìa khóa mở cửa ra, bên trong có một mùi thuốc Đông y nồng nặc xộc thẳng ra. Trên bàn có một ngăn kéo nhỏ đựng thuốc, rõ ràng viết là Bạch Chỉ nhưng thật ra lại là nhân sâm.Tần Nhiễm cầm đơn thuốc lên định đi bốc thì Bạch Mộc Trạch cản lại.

Đi sâu vào bên trong là tủ thuốc quan trọng hơn, các ngăn tủ đựng thuốc bị sắp xếp lộn xộn hết cả lên, có thuốc còn bị rơi xuống mặt đất như thể bị người ta đánh cướp.***“Không đâu.”

Tần Nhiễm cầm đơn thuốc lên định đi bốc thì Bạch Mộc Trạch cản lại.Bác Thông lấy chìa khóa hiệu thuốc ra đưa cho Tần Nhiễm, “Lấy đi, dùng xong thì trả lại cho ta, đừng có làm mất đấy.”

“Đợi đã, thuốc này không đúng.”Từ sau khi gác đêm về, Mạnh Vũ lúc thì tỉnh lúc lại mơ màng, anh ta cảm thấy có lúc mình là Triệu Lâm An, có lúc thì là bản thân, “Không được, tôi phải đi xem xem còn manh mối nào khác không.”

Tần Nhiễm hỏi: “Không đúng gì chứ?”“Hả? Đại Bạch, cậu nói gì vậy?”

Bạch Mộc Trạch nói: “Nhân sâm nhưng tên lại là Bạch Chỉ, rõ ràng thuốc này đều bị sai hết rồi, muốn bốc thuốc thì phải xếp lại đúng đã.”Không lâu sau, Tần Nhiễm về tay không.

Đây là logic phổ biến trong mật thất.Nguyên Tinh Thần buồn chán ngồi trước bàn trang điểm, cuộc sống thời xưa chán thật, không được xem phim, cũng chẳng có điện thoại chơi, không hiểu sao lại có người sống nổi nữa.“Tìm đi, đã cho chúng ta câu đố này thì chắc chắn trong phòng phải có manh mối tương ứng.”

Thẩm Kha cầm nhân sâm lên ngửi ngửi, “Ừm… Nhân sâm thật đấy, nhưng chúng ta đâu có biết về thuốc.”Bác Thông đi được vài bước, thấy Thẩm Kha không đi theo bèn giục: “Lão Triệu, ông lề mề cái gì đấy, mau đi thôi!”Bạch Mộc Trạch nói: “Nhân sâm nhưng tên lại là Bạch Chỉ, rõ ràng thuốc này đều bị sai hết rồi, muốn bốc thuốc thì phải xếp lại đúng đã.”

“Tìm đi, đã cho chúng ta câu đố này thì chắc chắn trong phòng phải có manh mối tương ứng.”Bạch Mộc Trạch thì có cách: “Lão Triệu à, cậu với lão đều là quản gia nên chắc cũng khá thân nhau nhỉ, đi dọ ý lão đi.”

Tần Nhiễm nhìn thấy Mạnh Vũ và Viên Hàm Sương là bực bội, nhất là khi họ chẳng giúp ích được gì, “2 người các người nếu không tìm manh mối thì ra ngoài đi, đừng có cản trở chúng tôi.”“Đợi đã, thuốc này không đúng.”

Viên Hàm Sương ngồi trên ghế, mặt đầy vẻ kiêu ngạo, “Tôi là cô ấm trong nhà, cô là con hầu, làm gì có chuyện cô chủ làm việc chứ, A Mai à, còn không mau làm đi, đừng để người ta chờ sốt ruột đấy.”“Hình như hôm nay có hơi nhiều lời muốn nói với cậu, cậu nhớ phải xem thư của mẹ chồng nhé, phải xem cho kỹ, ta còn có việc phải đi trước, cậu… Cẩn thận.” Nguyên Tinh Thần kìm nén tâm trạng trong lòng rồi quay người đi, trên khóe mắt rưng rưng nước mắt.Tần Nhiễm nhìn thấy Mạnh Vũ và Viên Hàm Sương là bực bội, nhất là khi họ chẳng giúp ích được gì, “2 người các người nếu không tìm manh mối thì ra ngoài đi, đừng có cản trở chúng tôi.”

“Cô đúng là mặt dày.”

Trong lúc 2 người cãi nhau, Bạch Mộc Trạch đã tìm được Thần Nông Bách Thảo Đồ trong ngăn tủ, “Tìm được rồi.”Tần Nhiễm đã sắc thuốc xong, cô ta bưng bát thuốc đi tới: “Tôi sắc xong rồi, giờ đưa tới cho Từ Vi đây.”

Tần Nhiễm trợn mắt nhìn Viên Hàm Sương, sau đó cùng sắp xếp tủ thuốc lại như cũ với Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha.Đi sâu vào bên trong là tủ thuốc quan trọng hơn, các ngăn tủ đựng thuốc bị sắp xếp lộn xộn hết cả lên, có thuốc còn bị rơi xuống mặt đất như thể bị người ta đánh cướp.

Viên Hàm Sương cực kỳ khinh thường, dù sao cũng là chơi thôi mà, lãng phí sức của bà đây làm gì, “Anh Vũ, anh cũng ngồi xuống đi.”Bạch Mộc Trạch bước tới, phát hiện bên trong là một túi thuốc, ở trên có viết 3 chữ: Thảo ô tươi. Theo chú thích trên Bách Thảo Đồ, họ biết được đây là một vị thuốc Đông y có chứa độc tố, con người ăn vào sau nửa tiếng sẽ bị choáng tới chết.Tần Nhiễm cười đáp: “Tôi biết rồi, mở cửa rồi sẽ trả ngay cho ngài mà.”Tần Nhiễm đáp: “Mợ ơi, hiệu thuốc đóng cửa rồi nên tôi không vào được.”

Từ sau khi gác đêm về, Mạnh Vũ lúc thì tỉnh lúc lại mơ màng, anh ta cảm thấy có lúc mình là Triệu Lâm An, có lúc thì là bản thân, “Không được, tôi phải đi xem xem còn manh mối nào khác không.”Nguyên Tinh Thần khẽ cười: “Cậu nghĩ đơn giản quá rồi, thời đại này, cuộc sống của một người phụ nữ chẳng dễ dàng gì, lúc ở trong khuê phòng thì phải học thi thư nữ công, lấy chồng rồi lại phải giúp chồng dạy con, cả đời này có bao nhiêu bữa là sống vì bản thân được chứ? Ly hôn lại càng khó khăn hơn, dù là người đàn ông ngoại tình thì người ngoài cũng sẽ chẳng nói thế, đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình, chỉ cần ta còn là nữ chủ nhân của nhà họ Triệu thì không được so đo.”

Cuối cùng là xếp điền thất vào ngăn tủ tương ứng, tất cả tủ thuốc đã quay về như cũ.

Lúc này có một hộc tối phía sau cái ghế Viên Hàm Sương đang ngồi mở ra, tiếng động dọa cô ta giật bắn người.Nguyên Tinh Thần thấy họ kéo bác Thông đi như nhổ củ cải, thấy cực kỳ khôi hài, dù cái tên Bạch Mộc Trạch này không tốt lành gì nhưng cô phải thừa nhận rằng anh thực sự rất thông minh.

“Á! Cái quái gì vậy!”

Bạch Mộc Trạch bước tới, phát hiện bên trong là một túi thuốc, ở trên có viết 3 chữ: Thảo ô tươi. Theo chú thích trên Bách Thảo Đồ, họ biết được đây là một vị thuốc Đông y có chứa độc tố, con người ăn vào sau nửa tiếng sẽ bị choáng tới chết.Nhưng vào phòng bác Thông chưa được bao lâu, Thẩm Kha đã bị đuổi ra ngoài. Anh ta nhún vai nói: “Hừ, hết cách rồi, tôi còn chưa kịp nói gì đã bị lão đuổi ra.”

“Sao trong hiệu thuốc lại có thứ thuốc này chứ, lại còn giấu kỹ tới vậy?” Thẩm Kha chỉ dám nhìn chứ không dám đụng vào.

Bạch Mộc Trạch nhớ lại tình trạng chết của 2 ông bà nhà họ Triệu, nói với họ: “Tôi đã nhìn qua thi thể của vợ chồng nhà họ Triệu rồi, cả người đều có vết ban độc, dù không biết nguyên nhân tử vong có phải do thảo ô tươi hay không, nhưng chắc chắn là bị độc chết đấy.”

Thẩm Kha kinh ngạc: “Bị độc chết ư? Đừng nói là… Từ Vi nhé? Mọi người nghĩ thử mà xem, theo như suy đoán ban đầu của chúng ta thì Từ Vi ở nhà họ Triệu cũng chẳng thoải mái gì, có khi nào trong cơn tức giận đã khiến cha mẹ chồng mình…”“Tương lai ư? Thì trông coi căn nhà này tới cuối đời thôi.”“Cô đúng là mặt dày.”“Sao vậy A Mai, trông ngươi có vẻ sợ hãi?”

“Không đâu.”

“Hả? Đại Bạch, cậu nói gì vậy?”Tần Nhiễm phủ nhận: “Sao lại thế được, mợ lầm rồi ạ, à đây là thuốc mà ngài cần, tôi đem về cho ngài rồi đây.”

Bạch Mộc Trạch vô thức phủ nhận: “Chưa chắc là cô ấy đâu, Tần Nhiễm, cô đem thuốc đến cho Từ Vi đi, chúng ta tiếp tục tìm manh mối khác.”Bạch Mộc Trạch nhận lấy rồi nói: “Cảm ơn, chị dâu có nghĩ tới tương lai sẽ sống thế nào chưa?”

***“Chúng tôi đã biết hết chuyện của anh họ và Từ Uyển rồi, thực ra chị có thể ly hôn với anh ta.”“Làm tốt lắm, đi sắc thuốc rồi mang đến cho ta.”

Sau khi biết Từ Vi có thể là hung thủ hạ độc 2 vợ chồng nhà họ Triệu, Tần Nhiễm thấy cô đều hơi mất tự nhiên. Nguyên Tinh Thần thấy cô ta không dám nhìn mình thì trong lòng cũng thầm đoán ra được rằng hẳn là họ đã phát hiện ra bí mật trong hiệu thuốc rồi.“Đi tìm bác Thông đi, bác ấy giữ hết chìa khóa trong phủ đấy.”Cô mở hộp trang điểm của Từ Vi ra, tìm được một bức thư trong ngăn ẩn của chiếc hộp, đó là thư từ mà Triệu Lâm An viết cho Từ Vi lúc còn con gái, cả hai thường dùng thơ để giao lưu, âm thầm thể hiện tình cảm.

“Sao vậy A Mai, trông ngươi có vẻ sợ hãi?”Bạch Mộc Trạch nhớ lại tình trạng chết của 2 ông bà nhà họ Triệu, nói với họ: “Tôi đã nhìn qua thi thể của vợ chồng nhà họ Triệu rồi, cả người đều có vết ban độc, dù không biết nguyên nhân tử vong có phải do thảo ô tươi hay không, nhưng chắc chắn là bị độc chết đấy.”

Tần Nhiễm phủ nhận: “Sao lại thế được, mợ lầm rồi ạ, à đây là thuốc mà ngài cần, tôi đem về cho ngài rồi đây.”

Nguyên Tinh Thần mở giấy da trâu ra, đối chiếu theo trong trí nhớ xem cô ta có bỏ sót thứ gì không, lúc thấy hồng hoa, cô lấy tay véo một nhúm vào đầu ngón tay, bột phấn màu đỏ bay xuống giấy da trâu, đỏ tươi như máu.“Phòng bếp nhỏ cháy rồi, mợ bảo tôi đi dập lửa, mau lên đi.” Thẩm Kha kéo lão đi.

“Làm tốt lắm, đi sắc thuốc rồi mang đến cho ta.”“Haizz, đúng là một cô gái ngốc mà.” Nguyên Tinh Thần là NPC nên biết hết chuyện của mọi người, bao gồm cả duyên cớ của cuộc hôn nhân giữa Từ Vi và Triệu Lâm An.

Tần Nhiễm cầm thuốc rời khỏi, Nguyên Tinh Thần đứng dậy vuốt thẳng nếp nhăn váy, nhìn bản thân trong gương đồng rồi cong môi, “Em gái ngoan của chị, giờ tới lượt em rồi đây.”

Sắc thuốc tốn kha khá thời gian, Tần Nhiễm phải cầm quạt giữ lửa suốt, Viên Hàm Sương thì vẫn như thế, liên tục móc mỉa.

Bạch Mộc Trạch và Thẩm Kha đi tới những căn phòng khác tìm manh mối, trong từ đường đóng kín và phòng ngủ của ông bà Triệu chắc chắn là có đường dây quan trọng thúc đẩy cốt truyện.

“Tôi thấy trong phòng bác Thông có rất nhiều chìa khóa, giờ phải tìm cách để lấy chìa khóa ra.”Nguyên Tinh Thần hỏi: “Đã bảo ngươi đi bốc thuốc mà?”

Thẩm Kha nhíu mày suy tư: “Không dễ đâu, lão già đó ngoài lúc đầu đi ra thì lúc nào cũng ở trong phòng hết.”“Đại Bạch à, kéo không được.” Thẩm Kha thở hổn hển.

Bạch Mộc Trạch thì có cách: “Lão Triệu à, cậu với lão đều là quản gia nên chắc cũng khá thân nhau nhỉ, đi dọ ý lão đi.”“Tôi thấy trong phòng bác Thông có rất nhiều chìa khóa, giờ phải tìm cách để lấy chìa khóa ra.”

Thẩm Kha biết ngay là anh chẳng có ý tốt gì, nhưng cũng phải đi thôi.Lúc này có một hộc tối phía sau cái ghế Viên Hàm Sương đang ngồi mở ra, tiếng động dọa cô ta giật bắn người.Thẩm Kha biết ngay là anh chẳng có ý tốt gì, nhưng cũng phải đi thôi.

Nhưng vào phòng bác Thông chưa được bao lâu, Thẩm Kha đã bị đuổi ra ngoài. Anh ta nhún vai nói: “Hừ, hết cách rồi, tôi còn chưa kịp nói gì đã bị lão đuổi ra.”

Tần Nhiễm đã sắc thuốc xong, cô ta bưng bát thuốc đi tới: “Tôi sắc xong rồi, giờ đưa tới cho Từ Vi đây.”Bạch Mộc Trạch trầm ngâm nhìn bếp lửa đang nghi ngút khói lửa, lại nảy ra một kế sách.

Bạch Mộc Trạch trầm ngâm nhìn bếp lửa đang nghi ngút khói lửa, lại nảy ra một kế sách.Rất lâu sau Bạch Mộc Trạch vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, người mình yêu chịu khổ trong căn nhà này mà chẳng thể làm gì được, chỉ vì cô ấy là vợ của anh họ mình.

Vài phút sau, Thẩm Kha ngồi trước cửa phòng bác Thông, ra sức quạt gió, “Đại Bạch à, được không đấy?”“Em họ Phương à, thực ra cậu cũng chẳng liên quan gì tới nhà họ Triệu, giờ cậu có lòng quay về thì cũng xem như đã thể hiện tấm lòng thảo rồi. Trước giờ mẹ chồng luôn quan tâm tới cậu, trước khi lâm chung bà ấy còn viết một bức thư, nhờ ta gửi cho cậu đây.” Nguyên Tinh Thần rút ra một bức thư từ trong ống tay áo, đưa cho Bạch Mộc Trạch.

Bạch Mộc Trạch cho thêm củi vào bếp để đảm bảo khói bốc ra nhiều hơn, “Cứ thử là biết ngay.”

Khói trắng bay vào khe cửa, nghe tiếng bác Thông ho khan, Thẩm Kha lập tức hét lớn: “Ối phòng bếp nhỏ cháy rồi! Mau ra dập lửa đi!”Bạch Mộc Trạch cho thêm củi vào bếp để đảm bảo khói bốc ra nhiều hơn, “Cứ thử là biết ngay.”

Bác Thông mở cửa, hỏi: “Có chuyện gì?”

“Phòng bếp nhỏ cháy rồi, mợ bảo tôi đi dập lửa, mau lên đi.” Thẩm Kha kéo lão đi.

Nhưng lạ là bác Thông như bị đông cứng lại, dù Thẩm Kha có ra sức thế nào thì lão cũng không nhúc nhích.Thẩm Kha nói: “Đại Bạch, cậu nói đúng rồi kìa.”

“Đại Bạch à, kéo không được.” Thẩm Kha thở hổn hển.

“Buông tay ra đi Thẩm Kha, vô ích thôi, ở đây trừ Từ Vi ra thì NPC khác đều không được hoạt động tự do.” Bạch Mộc Trạch kết luận.Khói trắng bay vào khe cửa, nghe tiếng bác Thông ho khan, Thẩm Kha lập tức hét lớn: “Ối phòng bếp nhỏ cháy rồi! Mau ra dập lửa đi!”Tần Nhiễm cầm thuốc rời khỏi, Nguyên Tinh Thần đứng dậy vuốt thẳng nếp nhăn váy, nhìn bản thân trong gương đồng rồi cong môi, “Em gái ngoan của chị, giờ tới lượt em rồi đây.”

Nguyên Tinh Thần thấy họ kéo bác Thông đi như nhổ củ cải, thấy cực kỳ khôi hài, dù cái tên Bạch Mộc Trạch này không tốt lành gì nhưng cô phải thừa nhận rằng anh thực sự rất thông minh.

“Bác Thông, nếu phòng bếp nhỏ đã cháy thì bác mau đi xem với quản gia Triệu đi.”Viên Hàm Sương cực kỳ khinh thường, dù sao cũng là chơi thôi mà, lãng phí sức của bà đây làm gì, “Anh Vũ, anh cũng ngồi xuống đi.”

Nguyên Tinh Thần nói xong, bác Thông mới đi từ trong phòng ra, “Dạ mợ.”

Thẩm Kha nói: “Đại Bạch, cậu nói đúng rồi kìa.”Tiếng gọi của Từ Vi đã đánh thức anh, Bạch Mộc Trạch dừng lại không đi tiếp nữa.

Bác Thông đi được vài bước, thấy Thẩm Kha không đi theo bèn giục: “Lão Triệu, ông lề mề cái gì đấy, mau đi thôi!”

“Giờ ông mới gấp à.” Thẩm Kha lẩm bẩm rồi đuổi theo lão.

Trong sân chỉ còn lại 2 người là Nguyên Tinh Thần và Bạch Mộc Trạch, hiện tại tâm trạng của cả hai đều có chút phức tạp, tất nhiên là với thân phận của Từ Vi và Phương Húc.

“Em họ Phương à, thực ra cậu cũng chẳng liên quan gì tới nhà họ Triệu, giờ cậu có lòng quay về thì cũng xem như đã thể hiện tấm lòng thảo rồi. Trước giờ mẹ chồng luôn quan tâm tới cậu, trước khi lâm chung bà ấy còn viết một bức thư, nhờ ta gửi cho cậu đây.” Nguyên Tinh Thần rút ra một bức thư từ trong ống tay áo, đưa cho Bạch Mộc Trạch.

Bạch Mộc Trạch nhận lấy rồi nói: “Cảm ơn, chị dâu có nghĩ tới tương lai sẽ sống thế nào chưa?”Viên Hàm Sương ngồi trên ghế, mặt đầy vẻ kiêu ngạo, “Tôi là cô ấm trong nhà, cô là con hầu, làm gì có chuyện cô chủ làm việc chứ, A Mai à, còn không mau làm đi, đừng để người ta chờ sốt ruột đấy.”

“Tương lai ư? Thì trông coi căn nhà này tới cuối đời thôi.”Bác Thông là ông lão lúc đầu dẫn họ đi vào, là quản gia cũ trong phủ.

“Chúng tôi đã biết hết chuyện của anh họ và Từ Uyển rồi, thực ra chị có thể ly hôn với anh ta.”Cuối cùng là xếp điền thất vào ngăn tủ tương ứng, tất cả tủ thuốc đã quay về như cũ.

Nguyên Tinh Thần khẽ cười: “Cậu nghĩ đơn giản quá rồi, thời đại này, cuộc sống của một người phụ nữ chẳng dễ dàng gì, lúc ở trong khuê phòng thì phải học thi thư nữ công, lấy chồng rồi lại phải giúp chồng dạy con, cả đời này có bao nhiêu bữa là sống vì bản thân được chứ? Ly hôn lại càng khó khăn hơn, dù là người đàn ông ngoại tình thì người ngoài cũng sẽ chẳng nói thế, đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình, chỉ cần ta còn là nữ chủ nhân của nhà họ Triệu thì không được so đo.”

Trong ánh mắt của Bạch Mộc Trạch dấy lên chút thương tiếc: “Sao lại quan tâm chuyện người khác nghĩ gì chứ, cứ làm điều mình thích đi.”Nguyên Tinh Thần nói xong, bác Thông mới đi từ trong phòng ra, “Dạ mợ.”

Nguyên Tinh Thần mỉm cười: “Bản thân ta cũng chẳng biết mình thích gì hết. Gả vào nhà họ Triệu đúng là một sai lầm, nếu muốn rời đi, trừ khi chàng ấy bỏ vợ, hoặc… tôi chết.”Bác Thông mở cửa, hỏi: “Có chuyện gì?”

Bạch Mộc Trạch siết chặt bức thư, đi ngang qua Nguyên Tinh Thần.

“Em họ à!”

Tiếng gọi của Từ Vi đã đánh thức anh, Bạch Mộc Trạch dừng lại không đi tiếp nữa.Trong lúc Tần Nhiễm nói chuyện với bác Thông, Bạch Mộc Trạch nhân cơ hội tìm kiếm trong phòng, trên tường chỗ giường bác Thông treo đủ loại chìa khóa lớn nhỏ, hiện tại trong phủ Triệu còn 3 căn phòng nữa họ chưa đi qua, lần lượt là hiệu thuốc, từ đường và phòng của 2 vợ chồng ông bà Triệu, nếu không có gì bất ngờ thì chìa khóa những phòng đó đều trong tay bác Thông.

“Hình như hôm nay có hơi nhiều lời muốn nói với cậu, cậu nhớ phải xem thư của mẹ chồng nhé, phải xem cho kỹ, ta còn có việc phải đi trước, cậu… Cẩn thận.” Nguyên Tinh Thần kìm nén tâm trạng trong lòng rồi quay người đi, trên khóe mắt rưng rưng nước mắt.

Phương Húc, tôi chỉ có thể giúp cậu tới đây thôi.Nhưng lạ là bác Thông như bị đông cứng lại, dù Thẩm Kha có ra sức thế nào thì lão cũng không nhúc nhích.

Rất lâu sau Bạch Mộc Trạch vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, người mình yêu chịu khổ trong căn nhà này mà chẳng thể làm gì được, chỉ vì cô ấy là vợ của anh họ mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.