Chương trước
Chương sau
Anh vừa nghe thấy tiếng cậu liền ngước mặt lên. Khuôn miệng còn vô tư vẽ lên một nụ cười ôn nhu, ngưng hết mọi việc đang làm, anh nói

- Đến rồi thì mau vào đây với anh

Cậu cũng an phận mà nghe lời, xách theo hai hộp cơm, đi đến cạnh chiếc bàn, đứng đối diện với anh, sau đó mới kéo ghế ngồi xuống, chu đáo bày biện cơm ra cho anh, lúc cậu cúi xuống soạn thức ăn, Mạnh Nghiêm liền để ý đến trên mặt cậu có điểm khác thường. Bên má trái thế mà lại xuất hiện một vệt dài đỏ đỏ, hình như còn bị sưng nữa chứ. Con ngươi anh chợt co rút lại, trong mắt toàn là sát khí muốn giết người. Đến khi cậu ngồi xuống đưa phần cơm đến cho anh, lại phát hiện người này ban nãy còn cười, sao bây giờ mặt mày lại khó ở đến thế?? Cậu cảm thấy kì lạ, nhịn không được lên tiếng

- Anh! Có chuyện gì xảy ra sao?

Mạnh Nghiêm trong giọng nói pha lẫn với tức giận hỏi

- Tiểu Thiên, anh hỏi em, má bên trái bị sao vậy?

Tiểu Thiên lúc này mới sực nhớ đến cái tát mới nãy do An Mỹ gây ra, ban nãy lo mua cơm mà quên bén mất việc này. Cậu biết tình không ổn liền vò vò góc áo, nhỏ giọng nói dối

- Cái...cái..này..là..là ban nãy vô tình bị muỗi cắn, ngứa quá cho nên em liền gãi. Tại vì gãi mạnh cho nên mới để lại dấu vết, không có gì đâu anh. Chúng ta cùng ăn cơm đi, em đói rồi

Cậu nói xong liền vội vã cầm muỗng lên, nhưng miếng cơm vừa đưa đến miệng, Mạnh Nghiêm vẫn là dùng khẩu khí lạnh băng nói

- Em nói dối anh

Lục Tiểu Thiên bỏ muỗng cơm xuống, vẫn một mực nói chối

- Em làm gì có nói dối đâu!! thật mà,là muỗi cắn đó anh. Nào chúng ta đừng để ý đến chuyện này nữa, mau ăn cơm đi anh, đồ ăn sắp nguội rồi

- Em đừng tưởng anh không biết, muỗi nào có thể cắn đến má em sưng húp thế kia, còn nữa em nếu có ngứa thì làm gì mà gãi đến rách da được, chẳng lẽ em thích ngược bản thân mình. Còn có vài vết máu nữa, nói cho anh biết, là ai đã đánh em

Lúc nói câu cuối cùng, anh dường như gằn từng chữ với cậu. Lục Tiểu Thiên bị anh nói trúng, cả người dường như căn cứng một chút, sau đó lại thả lỏng cười cười nói với anh

- Haha! Ai mà đánh em chứ, là muỗi thôi

- Em còn dám nói dối?? Nếu như không nói thật, sau này đừng có nói chuyện với anh nữa

Anh lần này trực tiếp khoanh tay, đứng lên đi đến chỗ cậu, con mắt hoàn toàn nghiêm túc uy hiếp cậu, lại bồi thêm

- Chưa gì đã muốn giấu anh tất cả mọi chuyện?? Trong mắt em có thật sự coi trọng tình cảm của anh hay không?

Cậu bị anh nói vậy có chút hoảng sợ không nói nên lời, đôi mắt có chút hồng hồng nhìn anh. Thấy cậu như vậy anh cũng xót lắm, nhưng mà nghĩ đi, nếu để cậu giấu giếm, không nói với anh bất cứ chuyện gì, có phải hay không cậu sẽ bị mọi người làm cho thua thiệt, bị mọi người ức hiếp, ánh mắt lại liếc qua chỗ cậu bị đánh, cả người dường như tỏa ra một tầng sát khí dày đặc hơn ban nãy, như muốn chém đứt mọi vật xung quanh

- Lục Tiểu Thiên, em có coi anh là người yêu hay không? Tại sao lại phải giấu giếm anh, em tưởng anh dễ bị lừa như em chắc? Được rồi,em không nói cũng được, nhưng cũng phải cho anh biết nguyên nhân chứ? Có được không

Tiểu Thiên biết anh vì lo cho cậu, lại sợ anh sẽ ghét mình khi nói dối, cho nên cậu đành cuối mặt nói

- Là..em ở lớp xảy ra một chút xô xát với bạn bè... Cho nên mới thành ra như vậy. Anh! Anh đừng giận em có được không, chỉ là một chuyện nhỏ thôi, em không bị gì cả, vết thương nhẹ như vậy, không ảnh hưởng gì đến em hết

Mạnh Nghiêm thở dài nhìn cái con người hiền lành này, càng hứa với lòng phải bảo bọc em ấy nhiều hơn nữa. Thấy cậu đã hoảng sợ mà sắp rơi nước mắt, anh liền bế cậu lên ngồi trên đùi mình, đoạn ôm eo cậu trấn an

- Được rồi...Ban nãy anh có hơi nặng lời với em, là anh sai. Đừng sợ, anh sẽ không làm gì em cả. Được rồi, ăn cơm cho anh xem nào

Tiểu Thiên vội vàng gật đầu, sau đó hít hít cái mũi của mình, quay đầu lại hỏi anh

- Sao anh không ăn?

- Đợi anh gởi tin nhắn này rồi sẽ ăn sau

Cậu cũng không hề nghi ngờ lời nói của anh, liền xúc cơm lên cho vào miệng. Mạnh Nghiêm soạn một dòng tin nhắn

- Tiểu Thiên bị bạn học đánh, đi xem camera của khối lớp em ấy học, sau đó đến lớp Tiểu Thiên hỏi nguyên nhân vụ việc. Ai là người đánh em ấy, các cậu có quyền xử lí

Sau đó anh nhắn gởi đi cho ba người Hoắc Đông, Tử Hoàng cùng Mặc Yên. Lúc này mới buông cậu ra, ngồi bên cạnh ăn cơm cùng cậu

Đừng đùa với anh.. Chạm vào người yêu của anh, tưởng rằng sẽ dễ dàng được anh bỏ qua hay sao?? Như vậy thì người đó quá xem thường Khang Mạnh Nghiêm này rồi

-----------******---------

Giữ đúng lời hứa ngày hai chap nè, các cô gái hãy vote vì sự chăm chỉ của tui đi chứ!!!

Nay tự nhiên tui lại khoái viết Đoản Văn Đam Mỹ kinh dị, thích cái vụ giết người ăn thịt, chặt xác, ôm xác thối rửa kinh khủng. Có phải hay không tui biến thái quá rồi a~~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.