Tiểu Thiên cũng không khác gì anh, vừa ngước nhìn lên thì bắt gặp người nhung nhớ bao lâu nay, hốc mắt khô ráo bây giờ lại có một tầng nước trong suốt, miệng lắp bắp gọi
- Ng....Nghiêm
Khắc chế nỗi xúc động muốn ôm cậu, nhìn con người mình từng nuôi đến hai má phúng phính, khuôn miệng tuy không cười nhiều nhưng tỏa ra sức sống, bây giờ thì cả người đều ốm teo tóp lại, khuôn mặt lờ đờ như thiếu sức sống, anh như một phản xạ chuẩn bị mắng yêu thương
- Em ngốc quá đi
Thì bỗng nhớ lại con người này từng chà đạp lên tình yêu mình gìn giữ bao lâu nay, nỗi đau lại ùa đến, cả người tỏa ra khí tức nguy hiểm, khuôn mặt lạnh băng lại, dùng giọng chế giễu nói với cậu
- Thật không ngờ nha... Tôi đây lại vinh dự gặp được người từng cho mình một nhát dao thật lớn đó. Xin lỗi, tôi không thể đỡ cậu dậy được, bởi vì tôi sợ cả người mình dính "bẩn"
Chỉ một câu cuối của anh nói ra, triệt để làm Tiểu Thiên rơi nước mắt, ngày trước ánh mắt anh ôn nhu bao nhiêu, thì bây giờ nó lại trở nên ác liệt bấy nhiêu, cậu sực nhớ ra rằng mình đang bảo vệ anh, cho nên liền lồm cồm ngồi dậy, thu dọn đồ bị rơi vương vãi trên đất vào bao, giọt nước mắt lại còn nặng trĩu hơn
Nhìn bóng lưng nhỏ yếu của cậu, Mạnh Nghiêm hận không thể ôm cậu vào lòng, nhưng lòng tự tôn của anh không cho phép anh làm điều đó, người ta nói còn giận là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-thang-nam-binh-yen/2314309/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.