Men theo âm thanh phát ra, Lục Tiểu Thiên chậm rãi mở mắt, nhưng vì đã lâu rồi chưa có tiếp xúc với ánh sáng, khi con mắt cay xè vừa hé ra liền đập vào đồng tử chính là bóng đèn khiến cậu bị chói mà kêu ra tiếng
- A
Mạnh Nghiêm lại tưởng cậu xảy ra chuyện gì, liền bỏ luôn cả nút kêu gọi, vội vàng nắm tay cậu hỏi
- Thiên...Đau chỗ nào? Em khó chịu chỗ nào nói anh biết đi, đừng làm anh sợ
Cậu suy yếu nằm trên giường, phải mất một lúc sau mới thích ứng được với ánh sáng, dùng lực yếu ớt thì thào
- Em.. Không sao... Anh đừng lo mà
- Tốt quá! Tốt quá rồi. Cuối cùng em cũng tỉnh rồi
Uy Vũ từ tầng bảy của bệnh viện lao như điên phóng xuống phòng bệnh của cậu, đạp cửa xông vào tiến tới kiểm tra một lượt cho Tiểu Thiên
Nhìn mọi người đang xúm lại kiểm tra thân thể của bảo bối nhà mình, tự lúc nào không ngay bàn tay của Mạnh Nghiêm lại run rẩy đến kì lạ, không phải là cái run vì sợ mà là vì sự vui mừng đến không thể diễn tả được cảm xúc nữa rồi
- Tâm can bảo bối của hắn, rốt cuộc cũng chiến thắng với tử thần để quay về
Uy Vũ hỏi thăm cậu
- Có cảm thấy khó chịu hay đau chỗ nào hay không?
Tiểu Thiên nhẹ nhàng gật đầu, cố gắng nói
- Khó...thở....đầu rất đau.. nữa ạ
Bác sĩ Vũ thở một hơi dài, hướng Mạnh Nghiêm nói
- Tuy rằng nói em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-thang-nam-binh-yen/2314298/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.