Canolles chưa có một quyết định gì cả, cho nên, khi trở về phòng, chàng đi tới đi lui, như thói quen của những người trong lúc tâm thần bất ổn, chẳng thèm lưu ý tới Castorin đang nóng lòng chờ đợi chàng. Hắn đứng dậy khi nhìn thấy chàng rồi cứ thế cắm cổ rảo bước theo sau, hai tay giơ ra cái áo choàng ngủ dài lượt thượt.
Castorin đụng vào một cái ghế. Canolles quay lại.
- Hừm! - Chàng nói - Mi làm gì với cái áo choàng đó?
- Tôi đợi cậu thay quần áo.
- Ta không biết sẽ thay vào lúc nào. Thôi thì hãy để áo trên ghế bành và đợi đấy.
- Cậu không thay đồ là nghĩa làm sao? Bộ cậu không đi ngủ à?
- Không.
- Thế chừng nào cậu mới đi ngủ?
- Ăn thua gì đến mi mà nói?
- Ăn thua lắm chứ, vì tôi mệt quá rồi.
- À! Thật ư? - Canolles dừng lại và nhìn thẳng vào mặt Castorin - Mi mệt lắm à?
- Rất mệt.
Canolles nhún vai:
- Ra ngoài đi và đứng đợi ở tiền phòng, khi nào cần gì ta sẽ lắc chuông.
- Tôi báo trước để cậu biết nếu chờ lâu là tôi biến đi đấy. Tôi sẽ không còn ở đó nữa đâu.
- Thế mi ở đâu?
- Ở trên giường của tôi. Hình như sau khi vượt hai trăm dặm đường, người ta ai cũng cần đi ngủ.
- Thưa ông Castorin, ông là một tên xỏ lá.
- Nếu cậu thấy rằng, một tên xỏ lá không xứng đáng là người hầu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-quan-chua-noi-loan/3177298/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.