Thời thanh niên.
Với Thượng Hải mà nói thì thời điểm giao giữa năm 1987 và 1988 mọi thứ cũng không bình thản. Nếu phải dùng một câu thành ngữ để hình dung thì chỉ có thể là “Họa vô đơn chí”.
Ngày 12/10/1987, bến phà Lục Gia Chủy xảy ra vụ dẫm đạp nghiêm trọng khiến gần trăm người thương vong. Lúc sáng sớm sương mù giăng trên mặt sông, phà không đi được mà ngừng ba bốn chuyến. Trên bến có tầm 3-4 vạn hành khách tụ tập. Đợi sương mùa tan đi, tuyến phà khôi phục như cũ thì các hành khách đều nôn nóng chen lên, dẫm đạp lên nhau.
Việc thiếu một cây cầu hoặc một con đường hầm thông hai bờ sông lại một lần nữa thu hút sự chú ý của mọi người, bằng cách thức thảm thiết nhất.
Tới cuối tháng 1 năm 1988, dịch viêm gan A bùng phát tại Thượng Hải ——đô thị 13 triệu dân mà có tới hơn 290,000 người nhiễm bệnh.
Đầu đường cuối ngõ ai cũng bận rộn tranh nhau mua thuốc sát trùng và Bản Lam Căn. Hoàng Linh gọi điện thoại tới dăn dò hai đứa nhỏ nghỉ một cái là phải về nhà ngay, không được ở lại Thượng Hải.
Thượng Hải lập tức trở thành một danh từ dính với virus. Thực phẩm và rau dưa từ Thượng Hải đều bị chặn lại. Hành khách cầm chứng minh thư Thượng Hải tới chỗ khác ăn cơm và thuê trọ đều bị chủ quán cự tuyệt.
Mọi người trong hẻm nhỏ thấy anh em nhà họ Trang về nhà ăn tết là như thấy virus viêm gan. Thấy Trang Siêu Anh và Hoàng Linh bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nha-noi-hem-nho/2730429/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.