Tô Dương dùng một động tác thông minh đánh gãy gót chân bị kẹt, ngẩng đầu nhìn chung quanh cô, sau đó nhẹ nhàng cười nói:
"Tôi đã làm gì khiến cô sinh ra ảo giác như vậy?"
Lâm Túc An: "·············"
"Vậy thì gọi cho tôi một chiếc taxi. Tôi muốn bắt xe về."
Tô Dương nhìn bốn phía xung quanh, nghiêng đầu nhìn cô: "Vậy cô bắt taxi về đi, tôi đi bộ về trước."
Để không bị nhận ra, hai người cố tình chọn một con phố đi bộ ít người qua lại, buổi chiều hôm nay khi mặt trời đang chiếu thẳng vào đầu họ, ngoại trừ một vài người đi bộ thì không có một chiếc ô tô nào.
Ước tính một cách thận trọng rằng cô cho dù có cháy da cháy thịt ở đây cũng không thể trở về nhà, nhìn thấy ai đó phủi mông như chuẩn bị rời đi, Lâm Túc An nhìn chằm chằm vào ván trượt và sợi dây rồi tự an ủi mình nửa ngày, một lúc sau, cô túm chặt lấy quần áo của anh, ra sức nói: "Cậubnói tôi là cô của cậu, cậu có hiểu đạo đức truyền thống của dân tộc Trung Hoa chúng ta là kính già yêu trẻ không?"
Tô Dương trong mắt mang theo ý cười, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ lo lắng: "Con còn nhỏ, sợ không may ném ngã cô, tốt nhất là gọi taxi cho cô."
Lâm Túc An: "··········"
Biết đâu tiểu tử này quay về lại quên mất cô vẫn còn ở đây.
Lâm Túc An mặt không biểu tình nói: "Kéo chậm một chút, tôi sợ té."
*
Một lúc sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngoi-sao-khong-sang-bang-em/2756646/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.