"Thế nào rồi bác sĩ, nó có bị điếc luôn không bác?"
"Theo chẩn đoán ban đầu của chúng tôi thì bệnh nhân chỉ mất thính giác tạm thời, có lẽ do lúc bị va chạm mạnh tạo thành khối máu bầm đè lên dây thần kinh nên mới không thể nghe thấy gì. Tuy nhiên phải theo dõi, làm thêm một số kiểm tra chuyên môn thì chúng tôi mới chắc chắn được."
"Thế bao giờ Tú mới có thể nghe lại bình thường hả bác sĩ?" Q lo lắng hỏi.
"Cái này chúng tôi cũng không dám nói trước."
Đợi vị bác sĩ kia đi khỏi, Kai quay lại nhìn Tú mắng một tràng dài vì cứ thích nổi máu yên hùng, mắng thật lâu mới nhận ra công cốc vì vốn dĩ Tú không có nghe được.
"Thôi, em ở đây anh chạy về nhà nói chuyện với má chứ giờ nó bị như vầy làm sao giấu má hoài được."
"Vâng, anh đi đi, em ở đây lo cho Tú được rồi."
Tiễn Kai ra cửa, cô quay lại phòng thì thấy Tú đang ngồi bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Tú sao vậy? Bác sĩ nói Tú chỉ tạm thời bị chấn động nên mới không nghe được thôi." Q khẽ khều vai, đưa cho Tú xem mấy dòng mình vừa gõ trên điện thoại.
"Không có âm thanh, đột nhiên Tú cảm thấy mọi thứ trả nên yên lặng đến đáng sợ." Tú đáp. Ngay cả giọng nói của chính mình Tú cũng không nghe thấy, chỉ lờ mờ cảm nhận được rung động nơi họng mình.
Q cười hiền một cái, tay cầm chiếc điện thoại ngồi kề bên Tú tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-yeu-nguoc-nang/3568065/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.