Cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại. Ba con người ngồi lặng yên trên băng ghế dài. Dãy hành lang vốn lạnh lẽo nay dường như nặng nề hơn. Không ai nói gì với nhau.
Tú thở dài. Ngước nhìn lên trên cánh cửa đang đóng im ỉm. Thứ ánh sáng trắng xanh của đèn báo cấp cứu làm Tú thấy chói mắt, Tú thầm ước giá mà nó tắt ngúm đi ngay bây giờ thì tốt biết mấy nhưng nó không tắt và vẫn sáng trưng như trêu ngươi những con người đang ngồi đối diện mình.
Tú hướng ánh nhìn lo lắng của mình sang Q. Cô không nói gì, chỉ ngồi yên bên cạnh Tú. Cô không khóc, cũng chẳng rơi những giọt nước mắt xót xa hay bật lên những tiếng nấc nghẹn ngào như mẹ con bé, mà chỉ đăm đăm nhìn cánh cửa trước mắt một cách vô hồn.
Lần thứ năm trong vòng hai mươi phút ngắn ngủi Tú buông một hơi thở dài. Tú thực sự không biết nên làm gì vào lúc này để an ủi cô gái bên cạnh mình. Tai nạn của An chắc chắn là sẽ là một đòn giáng mạnh vào Q, khi mà những ngày vừa qua vốn đã không lấy gì làm dễ chịu đối với cô.
Tú biết ngay giờ phút này một an ủi rỗng tuếch cũng chẳng thể đủ sức xua đi cơn bão lòng trong Q, cô cần một cái gì hơn thế. Một cái gì khiến cô an lòng. Tú hít một hơi thật sâu rụt rè đưa tay mình nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Q, siết nhẹ một cái.
Q thôi nhìn cánh cửa mà cúi xuống nhìn bàn tay mình nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-yeu-nguoc-nang/3568058/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.