Trì Lạc không biết vì sao anh lại nhìn mình như thế, cậu cúi đầu xem thử thì trông thấy quần áo của mình vô cùng gọn gàng, đến cả giày cũng là vừa giặt hôm qua, vậy thì có lý nào lại khiến anh chú ý như thế?
Cậu còn đang định hỏi thì Hựu Trí đã đặt tay lên đầu cậu, vuốt vuốt một lúc mới nhỏ giọng nói:"Tóc cậu bị vểnh lên đó."
Trì Lạc đỏ bừng mặt vội vuốt tóc của mình xuống nhưng dù cậu có vuốt đến thế nào thì mái tóc phản chủ ấy vẫn cứ vểnh lên.
Cố Triển Phi nhìn cậu hoảng loạn một lúc, không nhịn được mà tiến lại gần, lấy từ đâu ra một chiếc mũ lưỡi trai đội lên cho cậu.
Hành động này của anh diễn ra rất nhanh, đến khi mọi người quay lại chỉ thấy Trì Lạc đang đội một chiếc mũ kéo thấp che đi đôi mắt, ngoại trừ Hứa Dĩ Tranh đang nhướng mày từ xa thì ai cũng nghĩ đó là mũ của cậu.
Diễn Thy Vân sắp xếp lại phần kịch bản một lần nữa rồi gọi Trì Lạc đi đến xem thử, Hứa Dĩ Tranh nhân lúc này tiến lại gần Cố Triển Phi, lên tiếng trêu ghẹo:
"Tớ cứ nghĩ cậu giữa đồ như giữ vàng ấy, làm bạn cùng phòng suốt ba năm trời mà cậu chưa từng cho tớ mượn mũ bao giờ, sao lại cho cậu hậu bối ấy mượn thế?"
Cố Triển Phi lờ anh ta đi:"Lo làm việc của cậu đi."
Hứa Dĩ Tranh cứ xoắn xuýt mãi không thôi, anh ta nhất quyết không buông tha cho Cố Triển Phi nên cứ đi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-thang-yeu-duong-cung-chi-ton/3002287/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.