Chương trước
Chương sau
Vẫn điều chỉnh tốc độ một giờ sinh trưởng nhanh nhất như trước, sau khi Nguyên Gia Khánh làm xong mọi thứ liền ra ngoài thu dọn hành lý.
Mặc dù làm việc ở công trường ba tháng thế nhưng Nguyên Gia Khanh chỉ mất nửa tiếng để thu dọn mọi thứ, vì đồ của cậu quá ít chỉ có hai chiếc mền và vài bộ quần áo mà thôi.
Ngồi trong ký túc xá không làm gì, đợi nửa giờ còn lại trôi qua chỉ nghe thấy có người gọi mình ở cửa.
Là chị Lý.
Chị Lý vừa thấy cậu ra, vội vàng gọi cậu sang một bên hỏi: "Cậu xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại từ chức?"
Giọng điệu khá giống giáo viên chủ nhiệm hồi cấp 3, lúc trước giáo viên viên chủ nhiệm nghe tin cậu trúng tuyển vào một trường đại học trọng điểm nhưng không đi báo cáo cũng là gọi điện trực tiếp đến trong nhà, hỏi cậu một cách nghiêm túc chất vấn.
Nhưng mà Nguyên Gia Khánh hiểu rõ, điều này chỉ cho thấy chị Lý và giáo viên chủ nhiệm là đang quan tâm cậu.
Cậu nhắc lại lý lo vừa nói với chủ thầu nhưng chị Lý du sao cũng phụ trách tài chính, bình thường cẩn thận đã quen mà cảm thấy một cậu nhóc choai choai như Nguyên Gia Khánh sống không dễ dàng liền truy hỏi đến cùng, sợ cậu có phải bị mấy người buôn bán vô lương tâm làm mờ con mắt hay không.
"Cậu có chắc kỹ thuật trồng rau kia mà cậu đề cập đến có thể khiến cậu kiếm được nhiều hơn hiện tại không? Đừng nghĩ rằng chị Lý là người ngoài mà quản quá nhiều, dù sao chị từng nếm qua muối còn nhiều hơn cơm cậu ăn."
Nguyên Gia Khanh nghe xong liên tục xua tay: "Chị Lý, em cảm ơn chị rất nhiều sẽ không chê chị quản nhiều đâu."
"Kỹ thuật trồng rau này đáng tin, em kiếm hơn bốn nghìn đồng từ nó."
Vì để cho chị Lý yên tâm, Nguyên Gia Khánh tiết lộ một ít thông tin nhưng không nói ra tình huống cụ thể.
Dù sao trồng rau trong vòng một ngày bán nhiều tiền như vậy loại chuyện này quá huyền ảo và cũng khiến người khác chú ý.
"Vậy được, bản thân cậu nhất định phải đề cao cảnh giác, nếu như sau này có khó khăn gì thì có thể tìm chị, chị Lý có thể giúp một tay, nhất định sẽ hết sức. À mà, chị tìm cậu có một việc, bưu kiện này hình như gửi cho cậu, chuyển đến phòng làm việc của chị, chị mang tới cho cậu."
Hả? Chuyển phát nhanh?
Nguyên Gia Khánh nhận lấy bưu kiện màu đen trên tay chị Lý, cảm ơn cô lần nữa rồi sau đó xoay người rời đi nhưng thay vì vào ký túc xá, cậu lại tìm một góc hẻo lánh không người tiến vào không gian.
Lúc này măng trong đất đều đã chín, lần lượt xuất hiện những cái đầu nhọn nhỏ như lông tơ trông đặc biệt có sức sống.
Nguyên Gia Khánh đại khái đếm được thì có khoảng ba mươi cây măng.
Chọn mười cái tương đối lớn để sang một bên, Nguyên Gia Khánh quyết định một hồi đi ra ngoài đem những thứ này cho chủ thầu với chị Lý, sau đó mới nhớ tới chuyện bưu kiện.
Đến cùng là ai gửi đồ cho cậu vậy? Cậu không có bạn thân nào trong trường, ra trường học cũng chỉ quen nhưng công nhân tạp vụ này, bọn họ cũng không chê phiền phức gửi đồ cho cậu đâu, dù sao có việc thì trực tiếp gặp mặt cậu là được rồi.
Nguyên Gia Khánh cẩn thận mở bưu kiện trên tay ra, bưu kiện được đựng trong một chiếc túi nhựa màu đen rất nhẹ và mỏng, có vẻ như nó chứa văn kiện hoặc giấy tờ.
Không nghĩ lấy đồ vật trong bưu kiện ra lại là một lá thư mời.
... Thư mời tụ hội năm mới của lớp 18 trong buổi thử nghiệm đầu tiên.
Đó là buổi họp lớp của bọn cậu.
Nhìn tên lớp quen thuộc trên danh sách, con ngươi Nguyên Gia Khánh ảm đạm lại.
Cậu với bạn cùng lớp vẫn luôn quan hệ bình thường thậm chí có thể nói là không có quan hệ gì mà cậu cũng đoán chừng cũng không có thời gian cùng sức lực để tham gia các buổi tụ họp của bọn họ.
Nhưng mà đến cùng ai biết cậu đang làm việc ở đây, là ai gửi tới cho cậu?
Lướt nhanh tên của tất cả các bạn học cùng lớp trong đầu, Nguyên Gia Khánh cũng không nghĩ ra đó là ai.
Tiếp đó lại nhìn lướt qua lá thư mời một lát liền đặt trên chiếc bàn của gian nhà tre.
Lúc mang theo mấy cây măng lớn bước vào văn phòng chị Lý thì cô sắp khóa cửa, khi biết đây chính là măng Nguyên Gia Khánh trồng ra, sau khi biết không phải vật phẩm quý giá gì chị Lý rất sảng khoái nhận.
Tiếp theo Nguyên Gia Khánh đưa số còn lại cho chủ thầu, lúc này mới buông xuống tất cả mọi chuyện, trở về ký túc xá ngủ lại ở công trường lần cuối.
Ngày thứ hai vẫn như cũ lúc người khác còn chưa rời giường, Nguyên Gia Khánh liền mang theo hành lý ngồi lên xe buýt.
Khi đến bệnh viện mẹ Nguyên với Nguyên Gia Bảo đã rời giường, mẹ Nguyên đang lau mặt cho Nguyên Gia Bảo.
Thoáng thấy Nguyên Gia Khánh tới, tâm trạng lo lắng của Nguyên Gia Bả cuối cùng cũng tìm được trụ cột, bình tĩnh không ít, nhỏ giọng nói gọi Nguyên Gia Khánh vào: "Anh ơi, em có chút sợ hãi."
Nguyên Gia Khánh nhanh chóng đặt hành lý xuống đi lên trước lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Em sợ, em sợ lần này cũng giống như lần phẫu thuật trước..."
Nguyên Gia Khánh đương nhiên hiểu rõ ý của cậu bé là gì, là đang sợ kết quả sau khi phẫu thuật vẫn như cũ không tốt lên có khi còn tệ hơn.
"Sẽ không, Tiểu Bảo lần này chúng ta đến một bệnh viện rất lớn rất nổi tiếng, các bác sĩ đều rất giỏi chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như lần trước. Ngoài ra, cho dù em không tin bọn họ, em cũng không tin anh sao? Anh thế nhưng xưa nay chưa từng lừa gạt em nha."
Nguyên Gia Bảo ngoan ngoãn nép vào lòng cậu dùng hai tay kéo cúc áo của Nguyên Gia Khánh, nhẹ gật đầu.
"Ừm, anh hai nhớ dẫn em đi câu cá nhé."
"Đương nhiên!" Nguyên Gia Khánh cười sờ đầu của cậu bé, an ủi trâm trạng của cậu.
Chín giờ đúng, phẫu thuật chính thức bắt đầu.
Mẹ Nguyên đang đợi bên ngoài phòng mổ mà Nguyên Gia Khánh tranh thủ lúc này ra khỏi bệnh viện mua đồ ăn bữa sáng.
Bởi vì buổi sáng sắp xếp chuyện của Nguyên Gia Bảo cũng bởi vì do Nguyên Gia Bảo làm phẫu thuật không thể ăn sáng, Nguyên Gia Khánh và mẹ Nguyên cũng vì cậu bé mà chưa kịp ăn.
Nhưng Nguyên Gia Khánh không muốn mẹ chịu đói, mua hai phần bữa sáng ven đường bên ngoài bệnh viện.
Khi cậu trở lại phòng phẫu thuật, mẹ Nguyên lại hỏi cậu có biết một người họ Điền không, nói là muốn cùng cậu ký kết hợp đồng gì đó?
Họ Điền? Hợp đồng?
Nghe xong lời này, đôi mắt của Nguyên Gia Khánh tức khắc sáng lên.
Đây chắc chắn là chuyện dược thiện Điền gia muốn cùng ký hợp đồng với cậu để chuẩn bị hợp tác lâu dài, xem ra rau quả trong không gian được bọn họ làm thành dược thiện bán phải rất tốt, nếu không sẽ không tìm cậu sớm như vậy.
"Mẹ, họ có nói trong điện thoại lúc nào gặp, gặp nhau như thế nào không?"
"Có nói, có vẻ như muốn mời con tới dược thiện Điền gia để thương lượng công việc cụ thể một chút? Đây rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy Khánh Khánh?"
Lúc nãy mẹ Nguyên nhận điện thoại, đối phương trực tiếp mở miệng nói dược thiện Điền gia muốn ký hợp đồng hợp tác lâu dài với ngài.
Bà còn nghĩ gọi nhầm điện thoại, dù sao trong mắt bà loại chuyện này chỉ có trên TV mới xuất hiện, một người phụ nữ nông thôn nhỏ bé như bà làm sao lại kéo quan hệ với bên trên.
Nhưng sau đó đối phương lại nói ra tên của Nguyên Gia Khánh, lúc này bà mới nhớ tới Nguyên Gia Khánh từng nói với bà chuyện trồng rau, sẽ không thật sự là Nguyên Gia Khánh bán rau quả bán rất thành công còn có người muốn cướp hợp đồng của cậu à?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.