Nguyên Gia Khánh thấy hắn không nhất quyết đi theo mới thở dài một hơi, nếu hắn đi theo, cậu thật sự không biết làm thế nào để lấy đồ ăn ra. Xe dừng bên lề đường, vườn rau trống trải ở dưới, cậu phải leo xuống một con dốc nhỏ mới xuống được, đây đúng ý cậu, bởi vì lưng sườn dốc có thể ngăn trở xe tiến vào, ngay cả khi cậu biến mất đột ngột cũng không ai sẽ thấy. Cậu nhanh chóng lấy ra cả trăm mớ đồ ăn từ trong không gian ra, mặt đất trong chốc lát đã chất đầy, cậu gật đầu hài lòng, leo lên sườn núi đi tìm tráng hán. "Anh trai, bọn họ đã chuẩn bị xong đồ ăn có thể tới dọn rồi." Tráng hán nghe xong bước xuống xe cùng cậu đi đến vườn rau, nhìn thấy trước mặt chất một đống rau quả như núi nhỏ không nói hai lời bắt đầu hành động. Hai người có thể nói là chuyển đồ ăn rất nhanh. Bởi vì Nguyên Gia Khánh chỉ tính đến việc sườn núi có thể ngăn trở ánh mắt của người khác, thế nhưng không tính tới việc chuyển đồ lên dốc sẽ khó khăn như thế nào, hơn nào còn mấy trăm cân đồ ăn, hai người mất một lúc lâu mới chuyển xong. "Anh trai, thật sự cảm ơn anh, một hồi lấy một chút đồ ăn về nhà ăn đi." Nguyên Gia Khánh ngượng ngùng đỏ mặt, nhìn tên tráng hán đang thở hổn hển bên cạnh, nghĩ đến việc kêu hắn lấy chút đồ ăn về nhà ăn, việc này có thể bù đắp một chút áy náy trong lòng cậu. Tráng hán nghe xong cũng không từ chối, dù sao cũng cho rằng mấy món ăn này cũng không đáng bao nhiêu tiền, nhường tới nhường lui cũng không dễ nhìn. Một phần tấm lòng của người ta thì chấp nhận vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]