Nhưng tiếng dì Viên kêu ăn cơm, cuối cùng cũng giải cứu được cảnh xấu hổ này. Tạ Văn Huy sau khi nghe xong liền vội vàng bỏ đi, cậu ta cảm thấy tuy nhìn bề ngoài Nguyên Gia Khánh giống như một bé thỏ trắng, nhưng cậu ta không ngờ rằng đôi khi cậu lại giống anh hai Tạ Hi Nhân, một con sói đen có lòng dạ hiểm độc đang vẫy đuôi lớn! Để Nguyên Gia Khánh không ngờ tới là khi đang dùng bữa ở đây, hai người xa lạ kia không ngồi vào bàn mà tiếp tục ngồi trên ghế sô pha. Mẹ Nguyên trông thấy hai người họ, chọc vào cánh tay dì Viên, hỏi: "Hai người đó, không cần rủ bọn họ đến ăn tối sao?" "Không cần đâu, ăn cơm của chúng ta đi, những người đó đến là có chuyện phải làm với Tiểu Tạ nên không cần để ý đến bọn họ đâu." Mẹ Nguyên gật nhẹ đầu cũng không nói gì thêm. Bữa ăn này so với lần trước nhà Nguyên Gia Khánh tới còn phong phú hơn, gần giống như ăn Tết, tất cả thịt gà, thịt vịt và thịt cá đều có, dì Viên thậm chí còn mở một chai rượu vang đỏ theo yêu cầu của Tạ Hi Nhân và lấy một chai nước trái cây cho Nguyên Gia Bảo. Bầu không khí rất hòa thuận. Trên bàn ăn, dì Viên liên tục gắp thức ăn cho Nguyên Gia Khánh, bảo cậu ăn cái này cái kia, chén của Nguyên Gia Khánh đã đầy từ lâu, không còn chỗ chứa mới ngừng lại. Cậu không chịu nổi phải cầu xin dì Viên thương xót, bảo dì đừng gắp cho cậu nữa, nếu không sẽ tràn ra ngoài. Lúc này dì Viên mới thu đũa lại, lúng túng cười cười: "Ôi, dì Viên vui quá, nãy giờ không kiềm chế được." Nguyên Gia Khánh cười với bà, cúi đầu chăm chú giải quyết mấy món ăn nổi bật. Nhưng hôm nay dì Viên có chuyện gì mà bà lại vui đến thế, lại còn nhiệt tình với cậu nữa, cậu cũng đâu làm gì đâu? Nghĩ đến hôm nay thứ duy nhất cậu làm hôm nay là cho đi một phần canh tổ yến xào, chẳng lẽ món canh đó có hiệu quả chăng? Động tác Nguyên Gia Khánh cúi đầu ăn cơm thoáng dừng lại, cậu suy nghĩ một hồi như sơ ý làm rơi đũa xuống đất, lúc giả vờ nhặt đũa lên, cố ý nhìn vào chân của Tạ Hi Nhân dưới bàn ăn. Không có gì thay đổi, vẫn ngồi trên xe lăn cũng không nhúc nhích. Giây tiếp theo cậu định đứng dậy liền nhìn thấy Tạ Hi Nhân đưa tay từ trên bàn xuống, nhẹ nhàng xoa xoa bắp chân của mình, sau đó nhanh chóng đưa lên. Nhưng hành động này đã khiến Nguyên Gia Khánh hết sức kinh ngạc. Bình thường cậu đã gặp Tạ Hi Nhân rất nhiều lần, cũng chưa từng thấy anh xoa bóp chân cho mình như thế này, bởi vì theo chính lời anh nói, chân của anh không hề có cảm giác như thể chúng không tồn tại. Cậu hoảng hốt đứng dậy từ dưới bàn ăn, đi vào bếp lấy một đôi đũa mới, vừa quay lại chỗ ngồi đã thấy Tạ Hi Nhân cong lên khóe miệng, cười một tiếng còn cố ý nháy mắt với cậu. Bây giờ không cần Nguyên Gia Khánh phải nghi ngờ gì nữa, cậu có thể chắc chắn chân của Tạ Hi Nhân đã được cải thiện tốt hơn. Đây là chuyện tốt, Nguyên Gia Khánh mừng thay cho anh, cũng đáp lại anh bằng một nụ cười rạng rỡ pha chút ngại ngùng. Tạ Hi Nhân ngạc nhiên, sau đó ý cười trong mắt của anh càng sâu hơn. Quả nhiên đúng như dự đoán của cậu, không lâu sau bữa ăn, Tạ Hi Nhan trượt xe lăn, bước đến bên cạnh cậu rồi mời cậu vào phòng làm việc một chuyến. Nguyên Gia Khánh suy đoán đây cũng là muốn cảm ơn cậu, hoặc muốn cùng cậu tỏ rõ thái độ. Cậu không chút suy nghĩ đã đi theo anh lên cầu thang, nhưng không ngờ bọn họ lại đi thì hai người đàn ông xa lạ khác ngồi trên sô pha không có cảm giác tồn tại cũng đi theo cậu lên lầu. Sau khi vào phòng làm việc, Tạ Hi Nhân đến chỗ chiếc ghế sofa trong phòng làm việc, kêu Nguyên Gia Khánh ngồi xuống, sau đó gật đầu ra hiệu với hai người kia. Một trong những người đàn ông cao hơn trong bộ âu phục gật đầu, lấy ra một xấp tài liệu từ trong chiếc cặp màu đen, sau đó lấy ra một cây bút ký tên màu đen, nói: "Ngài Tạ, xin hãy ký tên của ngài." Tạ Hi Nhân nhanh chóng nhận lấy và ký tên ở phía dưới. Sau đó người đàn ông mặc âu phục cao lớn nhận lấy, nhìn kỹ một lát rồi mới đưa tờ giấy cho Nguyên Gia Khánh, đồng thời còn gọi cậu ký tên. Nguyên Gia Khánh nhìn vào tờ giấy được đưa cho cậu không kịp phản ứng là chuyện gì đang xảy ra, quay đầu nhìn Tạ Hi Nhân hi vọng anh cho cậu một lời giải thích. Tạ Hi Nhân chỉ nói: "Ký tên đi, đây là thỏa thuận chuyển nhượng bất động sản biệt thự này, đây là hồi bào mà cậu đã giúp tôi, hi vọng cậu sẽ không ghét bỏ nó." Cái gì?! Nguyên Gia Khánh hơi choáng váng, phải mất một thời gian dài cậu mới lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ. Có vẻ như chân của Tạ Hi NNhaan đã thực sự được cải thiện và anh cũng thông minh nghĩ tới là do cậu, nhưng mà... "Thật xin lỗi, tôi không cần." Sắc mặt Nguyên Gia Khánh lập tức thay đổi, lạnh như băng. Cậu quơ thẳng tập tài liệu trước mặt, đứng dậy nói xin lỗi, mở cửa phòng làm việc bước ra ngoài. Đây coi như gì? Đây có phải là coi cậu như một kẻ tham lam vì phần thưởng cho nên mới tới đây chữa trị chân cho anh? Từ vừa mới bắt đầu quyết định muốn trợ giúp cho Tạ Hi Nhân thì cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc nhận được một khoản tiền từ anh! Cậu không biết tại sao mình lại tức giận khi nghe Tạ Hi Nhân nói như vậy, thật ra sau này nghĩ lại, người bình thường sẽ trả tiền cho cậu ít nhiều để cảm ơn cậu. Nhưng loại hành vi này không nên từ Tạ Hi Nhân làm ra, cậu luôn nghĩ Tạ Hi Nhân sẽ rất khéo hiểu lòng người, sẽ là một người rất hiểu cậu! Nhưng Tạ Hi Nhân thế mà còn không hỏi cậu một tiếng đã chuẩn bị xong giấy chuyển nhượng còn suýt chút nữa ký thẳng tên cậu vào, tưởng cậu như thế nào sẽ ký nó bằng mọi giá sao? Tạ Hi Nhân dường như không ngờ tới phản ứng của cậu lại lớn như vậy, vội vàng gọi lại cậu: "Tiểu Nguyên!" Nguyên Gia Khánh mắt điếc tai ngơ, buồn bực đi thẳng xuống cầu thang, chạy đến nói với Nguyên Gia Bảo trên ghế sô pha một tiếng rồi đi ngay xuống núi. Thời tiết hôm nay rất bất thường, rõ ràng lúc vừa mới lên núi còn có thể nhìn thấy một chút ánh nắng yếu ớt nhưng bây giờ bầu trời thật ảm đạm, có cảm giác một cơn bão sắp ập đến. Cậu đi thật nhanh giống như một con thú đuổi theo phía sau. Khi Tạ Hi Nhân trượt xe lăn ra khỏi phòng làm việc, anh tình cờ nhìn thấy bóng dáng Nguyên Gia Khánh đang đi ra ngoài. Nguyên Gia Khánh bước đi vội vàng, có vẻ rất tức giận, cúi đầu, dường như còn có một chút buồn bã. Vẻ mặt Tạ Hi Nhân tràn đấy bất đắc dĩ, biết hôm nay chuyện này có thể không thực hiện được, đành phải nói xin lỗi với hai người phía sau để bọn họ về trước nhưng vẫn để nguyên thỏa thuận. Mẹ Nguyên và Nguyên Gia Bảo vẫn còn chưa rời đi, Tạ Hi Nhân lại đi xuống cầu thang rồi sau khi hai người kia rời đi thì nói với bọn họ một tin tốt là chân của anh đã được cải thiện. Lúc này dì Viên rốt cuộc không cần nhịn nữa, lại vui vẻ cười ra tiếng. Mẹ Nguyên cũng mừng cho Tạ Hi Nhân, sau đó chợt nghĩ lại liền vỗ tay: "Thảo nào đột nhiên mời chúng em lên ăn cơm tối là do có tin vui à. Tiểu Tạ, dì ở đây để chúc mừng con!" Tạ Hi Nhân vừa nghe xong liền mỉm cười lắc đầu bất đắc dĩ: "Dì Viên, thật ra người góp công lớn nhất trong chuyện này chính là Tiểu Nguyên, chỉ là sau khi ăn bài thuốc nhân gian mà cậu ấy mang cho con vào buổi trưa hôm nay, con mới đột nhiên có cảm giác." Tất nhiên mẹ Nguyên biết đây là lý do, nhưng trên mặt bà vẫn không lộ rõ. "Hơn nữa, hình như vừa rồi con đã khiến Tiểu Nguyên tức giận." Tạ Hi Nhân cười khổ một tiếng: "Dì có thể quay lại giúp con thuyết phục Tiểu Nguyên, nói với cậu ấy đừng giận con được không." Hả? Làm Khánh Khánh tức giận rồi?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]