Điền Thành bật cười, đi vòng qua mẹ Điền vào bếp, bước chân dừng lại khi hắn đi qua bàn ăn, gật đầu với cha Điền, sau đó đi vào bếp.
Mẹ Điền rất tò mò, chuyện gì mà khiến Điền Thành ngay cả cơm cũng không ăn, nhất quyết làm thứ đó bất chấp sự can ngăn của bà.
Điền Thành tìm thấy đôi găng tay mà mẹ Điền đặt trong góc, đầu tiên hắn giặt găng tay nhiều lần cho thật sạch, sau đó thò tay vào xô lấy cá ra, mẹ Điền nhìn thấy hắn vớt con cá chạch ra liền đoán nước trong xô chắc không cần dùng, vừa muốn đưa tay ra đi đổ thì đã bị Điền Thành ngăn lại.
"Mẹ! Mẹ đừng đụng, nước này vẫn còn dùng."
"Hả? Nước này..." Thấy con trai nghiêm túc gật đầu với mình, bà rút lại hành động: "Được rồi, con tự làm đi."
Nhưng đây là loại cá gì, cá không giống cá, chạch không giống chạch, nhìn kỳ quá.
"Cá chạch này? Ở đâu ra?"
Giọng cha Điền phát ra từ phía sau cũng không biết ông ấy đã đứng ở trước cửa từ bao giờ.
Mẹ Điền giật mình một cái, bà ôm ngực tức giận nhìn ông: "Sao ông đi đường không phát ra tiếng động vậy! Làm tôi sợ muốn chết!"
Cha Điền mở miệng, cố gắng giữ gìn hình ảnh trước mặt con trai mình, nhưng vẫn thua trước bàn tay như kìm của mẹ Điền, nhe răng kêu lên: "Đau quá, đau quá, ngắt nhẹ xíu."
"Biết đau thì tốt, coi ông sau này còn dám hay không!"
Sau khi nói xong nhìn theo bóng lưng của Điền Thành, ném cho cha Điền một vẻ mặt "Ông hiểu chưa"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-thang-toi-trong-rau/1108460/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.