Nhưng Nguyên Gia Khánh mặc kế nó, ôm nó trở lại dưới đất, chỉ vào mũi nó nói với nó: "Tao đã bảo buổi trưa ăn mà mày không muốn ăn, bây giờ hết cơm rồi, đáng đời! Muốn ăn tự về nhà mà ăn! Còn không thì đợi tới tối, đừng có đến làm phiền tao!"
Cuối cùng Nhị Oa tất nhiên chỉ có thể khóc trong khi chờ mẹ Nguyên về nấu ăn vào ban đêm.
Lúc ăn cơm tối không ai đút cho nó ăn nhưng buổi chiều nó rất đói nên ăn còn ngon hơn so với ai khác.
Điền Thành nhìn Nguyên Gia Bảo rồi lấy album ảnh điện thoại di động ra.
Trang đầu tiên của album ảnh là con trai hắn, Điền Văn Duyên, một đứa trẻ năm tuổi đang nép vào trong vòng tay của bà nội, im lặng chơi đùa với những ngón tay của mình.
"Nhìn đi, nó rất gầy cũng không thích cười nói giống như một ông cụ non."
Điền Thành đưa điện thoại di dộng cho Nguyên Gia Khánh, Nguyên Gia Khánh do dự cầm lấy, thấy được đứa trẻ trên màn hình.
Quả nhiên như Điền Thành nói, nếu không phải hắn trước đây đã nói cho cậu biết đứa nhỏ này đã năm tuổi rồi, lớn như Nguyên Gia Bảo thì cậu tuyệt đối sẽ xem đây là đứa trả ba tuổi.
Nhỏ con quá rồi.
Cậu lại nhìn Điền Thành, tuy khóe miệng của Điền Thành vẫn mang theo ý cười nhưng trong mắt hiện lên một tia lo lắng. Đó là tình yêu sâu đậm của một người cha dành cho con trai mình.
Nguyên Gia Khánh cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Nhưng khi trả lại điện thoại cho Điền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-thang-toi-trong-rau/1108458/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.