Trên không trung bỗng nhiên lất phất mấy bông tuyết rơi xuống, đây là trận tuyết đầu mùa năm 2017. Lục Du vươn tay hứng lấy bông tuyết kia, bỗng nhiên thấy trên trời xuất hiện một tia chớp, tiếp theo là nghe cửa nhà ầm một tiếng. Lục Du sửng sốt, sau đó lập tức chạy ra mở cửa. Toàn bộ ngã tư đều mất điện, bốn phía vang lên âm thanh chửi mắng. Thế nhưng Lục Du bây giờ hoàn toàn không để ý đến mấy thứ đó.
Cậu mở cửa ra, thấy đứng trước cửa nhà là một người đàn ông cao lớn, khung cảnh quen thuộc này chọc đến hốc mắt Lục Du ấm áp, cái mũi cũng chua xót theo. Người đàn ông quay đầu lại, khí chất thanh lãnh, khuôn mặt anh tuần cùng với giọng nói trầm ổn: “Xin chào, anh tên là Thẩm Kỳ Niên, năm nay hai mươi sáu tuổi, độc thân…” Lục Du rất muốn khóc, thế nhưng nhìn đến bộ dạng hiện tại của Thẩm Kỳ Niên nhịn không được lại bật cười: “Anh là cái bóng đèn sao, sao tự dưng lại sáng lên?” Quanh thân Thẩm Kỳ Niên tản ra ánh sáng khiến hắn có chút xấu hổ, cúi đầu nhìn chính mình giải thích: “Anh cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy nữa. Thế nhưng em yên tâm, buổi tối sẽ sáng lên nhưng ban ngày vẫn bình thường…”
Câu nói kế tiếp chưa kịp thốt ra đã bị Lục Du nuốt vào hết, hai người miệng lưỡi dây dưa tới không thở nổi. Thẩm Kỳ Niên ôm Lục Du thật chặc, ghé vào lỗ tai cậu hỏi: “Cục cưng ơi, năm 2017 chỉ còn vài ngày cuối cùng thôi, nguyện vọng của em là gì vậy?” Lục Du hung hăng cắn cổ Thẩm Kỳ Niên một cái: “Mất zin, ông đây mẹ nó muốn mất zin.” Thẩm Kỳ Niên bật cười: “Trùng hợp ghê, anh cũng vậy.”