Bắt đầu ngày mới, không biết vì hôm qua Dịch Nhiên khóc nhiều quá hay sau mà sáng sớm đã bị cảm lạnh nặng.
Nhưng dù cho Bùi Mạn và Dịch Thịnh khuyên can cô ở nhà nghỉ ngơi cô cũng không đồng ý.
Vì quyết tâm của cô mới thực hiện được một ngày duy nhất.
Nhưng hình cô sai thật rồi, vừa đến lớp đã không chịu nổi, lời nói của giáo viên cứ ong ong trong đầu làm cô càng cảm thấy mệt mỏi.
Cô bất lực đứng lên, xin cô ra khỏi lớp học rồi chậm rãi đến phòng y tế của trường.
Đông sắp đến nên Lâm Giang vẫn có cảm giác se lạnh của mùa đông, điều đó sảy ra hàng năm ở Lâm Giang, nhưng không biết vì sao năm nay lại lạnh lẽo hơn nhiều năm về trước, cảm giác tủi thân cũng lan tràn.
Lúc Dịch Nhiên đến phòng Y tế thì bên trong không có ai trực, cô cũng phải tự mình lo liệu.
Dịch Nhiên nằm trên chiếc giường thứ hai rồi kéo rèm xuống, đừng hỏi vì sao không phải giường thứ nhất, chỉ vì nó không có rèm che nên làm cô không được thoải mái.
Vừa chợp một lúc thì cô nghe tiếng mở cửa, rồi tiếng bước chân cùng tiếng ngồi phịch xuống giường bệnh.
Xuyên qua chiếc rèm mỏng, mùi lá phong từ từ tràn vào khoang mũi, cái mùi hương ấm áp này làm cô xoa dịu đi cái chịu trứng của mình.
Khi biết đó là Cố Đông Dụ, cô dường như không thể lên tiếng, nhẹ nhàng nằm xuống rồi nhắm mắt thật chặt.
Vẫn đang nghĩ không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-gio-thoi/2738139/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.