Đã vài ngày trôi qua kể từ vụ tấn công. Dù Charoline liên tục khẳng định cô không sao, ánh mắt Liszt dành cho cô vẫn chất chứa không ít lo âu.
Cây vĩ cầm vỡ kia đã được họ cẩn thận thu dọn, ghép lại từng mảnh rồi đặt vào chiếc hộp đàn màu xanh lục sẫm, do chính Liszt cất giữ trong phòng ngủ của anh.
Hai ngày qua, Charoline hầu như không bước chân ra khỏi nhà. Cô chỉ lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế trong phòng nhạc, đôi lúc nhìn Liszt cặm cụi ghi chép bên bàn làm việc, lúc lại chống cằm lắng nghe anh chơi dương cầm. Ngoài những lúc vệ sinh cá nhân, ăn uống hay ngủ nghỉ, cô gần như biến mình thành một bức tượng.
Hôm nay, sau khi trở về, chàng nghệ sĩ dương cầm cuối cùng cũng nhận thấy cô nghệ sĩ vĩ cầm của mình có chút khác thường. Đầu tiên, anh nghe thấy tiếng guitar vang lên từ phòng nhạc, và khi anh cất lời chào, cô lập tức đáp lại.
"Hôm nay... có chuyện gì vui sao?" Liszt kéo chiếc ghế cạnh bàn làm việc lại gần và ngồi xuống bên cô.
"Chuyện vui ư? Không hẳn..." Charoline suy nghĩ một lát, vừa bấm vài hợp âm vừa đáp. "À, có lẽ là vì hôm nay tôi đã đi gặp Paganini?"
"..."
Liszt choáng váng trong giây lát. Khi tỉnh táo lại, anh nhìn thấy Charoline đang cười thầm.
"Ha ha ha, quả nhiên anh luôn nhạy cảm với cái tên 'Paganini' đến thế. Xin lỗi, Franz, biểu cảm của anh lúc này thật sự rất đáng yêu."
Charoline ôm chặt cây guitar bật cười khúc khích, đôi vai run run khiến Liszt sững sờ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/4690017/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.