Mấy ngày gần đây, tâm trạng của Liszt càng lúc càng tốt.
Anh tìm lại được chính mình, người từng tràn đầy tự tin trước phím đàn. Khe hở giữa anh và cây đàn dương cầm đã được lời khuyên nhủ của Charoline lấp đầy.
Âm nhạc của Paganini không còn là ác mộng của Liszt, không còn là ngọn núi đè nặng trong tim anh. Trái lại, nó biến thành thứ gì đó giống như một cột mốc, trở thành phương hướng để anh phấn đấu.
Cứ như ý tưởng ban đầu của anh vậy — trở thành Paganini của dương cầm.
Nghĩ đến cảnh mấy ngày trước cùng Charoline dạo bước trên đường phố Paris, Liszt không kìm được nụ cười nơi khóe môi. Nên diễn tả tâm trạng này thế nào đây? Thứ cảm giác chết tiệt vừa ấm áp, vừa ngọt ngào, lại chết tiệt đến mức khiến người ta tham lam muốn nhiều hơn nữa.
Một nghệ sĩ vĩ cầm chưa từng biết đến tình yêu, lại khiến trái tim của nghệ sĩ dương cầm này nhấp nhô không yên. Cảm giác mới mẻ ấy kỳ diệu đến mức có sức mê hoặc lạ thường — ngây ngô, vụng về, rung động, tất cả hòa quyện vào nhau, khiến người ta đắm chìm không lối thoát.
Charoline chẳng hay biết gì, vậy mà luôn vô thức bảo vệ và xót thương mọi điểm yếu của Liszt. Không, phải nói rằng chỉ khi ở trước mặt Charoline, Liszt mới bộc lộ tất cả chân thật của mình; mọi nỗi bất an, mọi điều không như ý đều bị cô hóa giải.
Anh không biết cô có nhận ra giữa họ đang tồn tại một điều khác biệt hay không. Nhưng hiện tại, anh chỉ muốn tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/4689992/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.