Nụ cười dừng lại nơi khóe môi, Chopin vẫn giữ nguyên tư thế gõ cửa, vì tiếng đóng cửa kia mà trong đầu anh bỗng trở nên trống rỗng.
Là do mình đến quá sớm sao? Franz hiện giờ không tiện? Mình làm phiền anh ấy sáng tác rồi?
Chỉ trong khoảnh khắc, vô vàn suy đoán trỗi dậy trong lòng, nhưng lại không nghĩ ra lý do nào hợp lý để tự thuyết phục mình, anh rơi vào vòng xoáy nghi ngờ không hồi kết.
Tiếng “cạch” của cánh cửa mở ra cắt ngang dòng suy nghĩ mông lung của Chopin, anh đưa ánh mắt trở lại tiêu điểm, nhưng lại vì gương mặt xuất hiện trước mắt mà ngẩn người.
Cô nàng nghệ sĩ vĩ cầm, là người… mở cửa cho mình?
“Chào buổi sáng, Fryderyk, mau vào đi.” Charoline mỉm cười mở rộng cửa, mời người bạn mới vào nhà ngồi.
“Cô… sao lại… ở đây? Ý tôi là, chào buổi sáng, Lorraine.”
Chopin quá đỗi kinh ngạc, đến nỗi lời nói cũng lộn xộn trước sau.
“Là đang đợi để thực hiện lời hứa với anh đấy, Fryderyk. Tôi luôn mong chờ đến hôm nay, để có thể gặp được anh—”
Câu trả lời dí dỏm giúp Chopin trấn tĩnh lại, cả người cũng thư giãn hơn nhiều.
“Thật ra lý do chính là vì tôi sống ở đây.” Lời cô nói khiến cơ thể Chopin cứng đờ lần nữa.
“Sống… sống ở chỗ của Franz? Hai người…”
“Đừng nghĩ nhiều quá nhé. Franz là một nhạc sĩ tuyệt vời. Anh ấy là chủ nhà của tôi, nếu không có sự giúp đỡ của anh ấy, có lẽ tôi vẫn đang lang thang đầu đường xó chợ mất.”
“Nghe qua thì… hình như có chuyện rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/4689976/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.