Hai người lại gặp nhau, mỉm cười nhìn nhau thật lâu mà không ai lên tiếng. Gió thổi làm lá rơi xào xạc giữa rừng cây.
“Chúng ta định cứ đứng thế này mãi sao, thưa ngài? Cảm giác hơi… lạ.” Charoline bật cười khẽ, bầu không khí này thật sự ấm áp đến mức có chút kỳ quặc.
“Xin lỗi, có lẽ vì quá bất ngờ khi gặp lại cô, nên tôi không biết phải diễn đạt thế nào.”
Cuộc đối thoại ngắn ngủi kết thúc, lại rơi vào một khoảng lặng dài. Điều này khiến Chopin không khỏi nhíu mày. Cảm giác này quá lạ lẫm – rõ ràng trong lòng có biết bao lời muốn nói, nhưng đứng trước cô, lại không thể thốt nên lời.
Những kỹ năng giao tiếp anh từng khéo léo sử dụng trước giới quý tộc bây giờ hoàn toàn không thể áp dụng với cô.
Phải chi có một cây dương cầm. Chỉ cần cho tôi được chơi đàn, tôi sẽ có thể nói hết những điều trong lòng.
Chopin lập tức rơi vào vòng xoáy nghi hoặc chính mình, niềm vui vừa rồi phút chốc tan biến.
“Thưa ngài, ngài không vui sao?”
Cô nhận ra sự khác thường nơi anh.
“Không… không hề.”
Anh đáp lời với vẻ ngập ngừng.
“Thưa ngài, nói dối không phải là phẩm chất tốt đâu. Vui vẻ lên nào, tôi nghĩ có lẽ ngài cần một chút Mozart.”
Charoline nghiêng người về phía trước, nhận ra được chút bất an và nỗi u sầu đang vây lấy vị thiên thần của ngày hôm nay.
“Mời ngài ra băng ghế kia ngồi một lát, không cần nói gì đâu, chỉ cần nghe tôi chơi đàn thôi. Bản Sonata số 17 cung Đô trưởng dành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/4689972/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.