Giáng Sinh đã qua được vài ngày, năm cũ sắp kết thúc. Có lẽ vì năm mới sắp đến, những ngày tuyết rơi liên miên ở Paris cuối cùng cũng dừng lại.
Ánh hoàng hôn nhuộm sắc vàng lên lớp tuyết trắng trên mái nhà. Charoline ngồi bên cửa sổ phòng đàn, chán chường vô cùng. Ngày mai là năm mới, mấy ngày qua cô đã điều chỉnh lịch nghỉ ngơi.
Cô nhìn những cỗ xe ngựa lăn bánh trên tuyết, để lại những vệt đen kéo dài vào khoảng không xa xăm, nhưng lại không thể tìm ra con đường âm nhạc của chính mình sẽ dẫn đến đâu.
Từ sau khi chứng kiến Liszt trong bộ lễ phục lộng lẫy trở về vào ngày Giáng Sinh, có thể tùy ý chơi đàn dương cầm của mình, trong lòng Charoline dâng lên sự ngưỡng mộ và ghen tị. Khát khao được biểu diễn cũng ngày một mãnh liệt hơn.
Sự khác biệt giữa kỳ vọng và thực tế khiến cô, người vừa thoát khỏi cuộc vật lộn sinh tồn, cảm thấy ủ rũ suốt nhiều ngày liền.
Charoline khao khát theo đuổi âm nhạc, tự do chơi vĩ cầm, nhưng lại sợ rằng tên mình sẽ lưu lại trong dòng lịch sử vốn không thuộc về mình—
Liszt, người có thể ngay lập tức ghi nhớ bản nhạc chơi đối âm của Bach, lại không thể nắm bắt được nét đặc trưng rõ rệt trong bản ‘Hungarian Dance’ của Brahms. ‘Morning Mood’ của Grieg thì bị anh xem như một bản ngẫu hứng không đáng để tâm.
Điều này thật bất thường.
Cứ như có một thế lực vô hình nào đó đang bảo vệ những bản nhạc chưa ra đời ấy vậy.
Dù Charoline chưa từng có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-ngay-choi-dan-va-noi-loi-yeu-cung-liszt/4689965/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.