Sáng sớm ngày hôm sau từ biệt vợ chồng Triệu lão, Ngô Phong rời đi làng chài.
Từ ngôi làng đi dọc theo con đường nhỏ, hắn chợt nhớ đến chuyện xưa do Triệu lão kể. Nhịn không được thuận theo sườn núi nhìn xuống dưới, giờ phút này dưới hẻm núi dòng nước chảy rất chậm, trên mặt nước hiện lên một lớp mỏng sương mù, vì nó tăng lên mấy phần thần bí cùng cảm giác quỷ dị, một bên khác của hẻm núi là vách đá như đao bổ búa chặt, hùng vĩ cùng nguy hiểm, khiến người nhìn mà sinh lòng sợ hãi.
Quay đầu nhìn về phía làng chài, cửa thôn một gốc dâu già, cây chết lá đã rơi sạch, cúi thấp đầu tựa hồ đang ám chỉ ngôi làng đã trên đường suy sụp, một đi không trở lại..
* * *
Ngô Phong không có vội vã đi tìm việc mà trước tiên đến phiên chợ ở Thọ huyện. Đây là phiên chợ người giàu không nhiều mà chỉ toàn là những lão bách tính nghèo khổ. Mua chút đồ vật dùng trên đường, lại dùng tiền tìm thợ mộc làm hai cây gậy bằng cẳng tay dài hơn một mét, cuối cùng tìm khách sạn ăn chút gì, nghỉ ngơi đến trời tối mới khiêng cây gậy rời đi khách sạn.
Mục tiêu vẫn như cũ là Tân An thành.
Một là bởi vì tại Tân An thành dễ dàng tìm việc, hai là bởi vì cách sư phụ mục tiêu yêu cầu chỉ thiếu một cỗ thi thể, hiện tại cũng có tiền, nghĩ đến trong thành mua vài món đồ, mang về hiếu kính sư phụ.
* * *
Đi đến một con đường mòn hẻo lánh không người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nam-toi-lam-nguoi-can-thi-o-ngan-xuyen/1107488/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.