"Phụ nữ trung liệt mà mất trinh, không bằng gái già làm kỹ nữ mà hoàn lương."
Không có con người nào là hoàn hảo cả, người tốt như thế nào cũng sẽ có khuyết điểm, người xấu trên thân cũng có ưu điểm. Thiên đường cùng địa ngục điều nằm trong suy nghĩ của mỗi người.
Ngô Phong nghe xong chuyện xưa có chút xúc động.
Triệu lão để chén trà trong tay xuống nói: "Tiểu hỏa tử, lúc này hiểu lý do vì sao giữ ngươi ở lại rồi chứ, sau khi trời tối hẻm Âm Phủ quá nguy hiểm, về sau thời điểm ngươi có đi ngang qua cũng phải cẩn thận một chút."
Ngô Phong nhẹ gật đầu: "Đa tạ lão nhân gia nhắc nhở."
* * *
"Con của ta a.." khi đang nói chuyện, trong phòng bày quan tài truyền đến tiếng khóc Triệu lão phu nhân.
Triệu lão hơi khẽ cau mày, sau đó đứng dậy cười nói: "Không có việc gì, lão nhân gia ta liền trở về phòng, thời điểm không còn sớm, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi, có gì cần gọi ta là được."
"Được rồi, ngài cũng sớm nghỉ ngơi."
Ngô Phong tiễn Triệu lão ra khỏi cửa, vừa ngồi xuống liền nghe tiếng hai vợ chồng Triệu lão..
"Được rồi, hơn nửa đêm lại gào khóc cái gì, trở về phòng ngủ đi!"
"Đều tại ngươi, để hắn đi Tân An thành!"
"Ai bảo hắn ngày đó giết người sự tình, chết không rõ ràng như thế ngươi cũng đừng gào khóc, còn thấy mất mặt mũi không đủ a! Trở về phòng, đừng có lại để người trong thôn cười nhạo!"
"Đừng kéo ta, ta không muốn sống nữa, ta sẽ treo cổ tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nam-toi-lam-nguoi-can-thi-o-ngan-xuyen/1107486/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.