Đêm đen, như mực dày vô tận nặng nề mà bôi lên phía chân trời, thậm chí cả nửa điểm ánh sáng đều không có, gió đêm thổi qua, một người đi trên đường mòn không một bóng người, Ngô Phong đột nhiên lên có hứng thú, mượn rượu say chếnh choáng dùng sứt sẹo tiếng Quảng Đông hát đạo:
"Đường đời, mộng đẹp giống như một con đường dài, gian nan vất vả làm người tỉnh táo, trong thế giới của người phàm có bao nhiêu người tìm được đường đến những giấc mơ, chạm tay đến mộng đẹp, đường dài vô tận.."
Tay cũng không có nhàn rỗi, đong đưa Nhiếp Hồn Linh vì chính mình đánh nhịp, cùng phụ họa.
* * *
Đêm khuya cảm xúc của con người dễ dàng trào dâng, người đang đi trong bóng tối là Ngô Phong giờ phút này cảm thấy rất cô độc.
Nhớ lại quá khứ, khi còn là một chàng trai làm việc chăm chỉ, ước mơ cả đời của anh là tại thành phố cấp tỉnh có một căn nhà nhỏ, để cha mẹ lấy làm tự hào, để bạn bè coi trọng, vì mục tiêu này mà anh không dám yêu đương, không riêng ban ngày đi làm, ban đêm còn tiếp tục làm thêm, mệt mỏi từng ngày, mặc dù rất chán ghét loại cuộc sống này, lại chỉ có thể cắn răng kiên trì.
Nghĩ đến cái này Ngô Phong có chút buồn bực, thở dài dừng bước, ngồi trên một tảng đá ở bên đường, nhìn lên bầu trời đêm, nhấc lên bầu rượu uống cạn.
Hai kiếp làm người, ở cái thế giới này mục tiêu lại là cái gì đây?
Lúc mới tới, ta thật sự không có nghĩ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nam-toi-lam-nguoi-can-thi-o-ngan-xuyen/1107483/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.