Mạnh Bằng Phong mở to hai mắt, cậu cậu tôi tôi nửa ngày, cuối cùng nghẹn ra một câu: "Không biết xấu hổ!"
Cố Bạch Y cong môi, gật gật đầu, tựa như vừa nghe thấy lời khen ngợi nào đó, cậu nói: "Là thản nhiên hơn anh mới đúng."
Mạnh Bằng Phong: "......"
Không, không biết xấu hổ!
Mạnh Bằng Phong nghẹn thở, lại bị thái độ đương nhiên của Cố Bạch Y đánh choáng váng, môi run rẩy, trong lúc nhất thời lại không biết nên tiếp lời như thế nào.
Thẩm Huyền Mặc làm sao lại tìm được loại người không biết xấu hổ này!
Không biết xấu hổ chút nào!
Mạnh Bằng Phong tức giận đến há miệng, dần dần có một chiếc xe dừng lại ở ven đường, có người gọi một tiếng: "Cố Bạch Y."
Hai người ven đường đồng thời quay đầu nhìn, đều có chút ngoài ý muốn.
Cố Bạch Y nở nụ cười trước: "Anh Thẩm? Không phải là công ty còn có việc sao?"
Thẩm Huyền Mặc đang muốn gọi cậu lên xe liền dừng một chút.
Luôn cảm thấy giọng điệu này của Cố Bạch Y có chút...
Mềm hơn bình thường, âm cuối hơi kéo dài, có chút ra vẻ ngọt ngào, nhưng cũng không khiến người ta chán ghét.
Giống như một con mèo sữa làm nũng.
"...... Bận rộn xong rồi." Thẩm Huyền Mặc nghi ngờ dừng lại một lát, giải thích, "Vừa rồi nhắn tin cho cậu còn chưa trả lời, tôi tưởng cậu còn đang bận."
Cho nên dứt khoát thuận đường tới xem một chút.
Nếu Cố Bạch Y còn chưa đi, hắn vừa lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nam-toi-dien-phao-hoi-tieu-bach-kiem/3488791/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.