Lâm Trĩ Giản nhìn cậu cười đến ngây người một chút.
Bây giờ nhìn lại, Cố Bạch Y thật sự rất đẹp, những cũng là gương mặt của người khiến người khác không yên tâm chút nào.
Nhìn qua chính là tiểu bạch kiểm yếu đuối vai không vác nặng tay không xách nổi cái gì.
Dù có đứng bên cạnh con gái đi chăng nữa, dựa vào gương mặt kia của cậu cũng có thể gợi lên ý muốn bảo vệ của người khác.
Hơn nữa lại là nam nữ cũng không muốn bắt nạt.
Nhưng lúc này đây, đuôi mày Cố Bạch Y hơi nhếch, lời nói vẫn là nhẹ nhàng ôn hòa nhưng lại vô cùng tự tin, liền trông phong lưu bừa bãi vài phần.
Hoàn toàn không giống dáng vẻ đáng thương chỉ trốn ở góc không nói lời nào như mọi ngày.
Lâm Trĩ Giản cảm thấy gương mặt kia có chút lóa mắt, cũng không để ý Cố Bạch Y đã nói gì, chỉ biết là cậu thật sự không bị sao cả.
Cô gật đầu lung tung, lắp bắp trả lời: "À, à, không sao là tốt rồi."
Suốt cả quãng đường sau đó cô đều có chút thất thần, linh tinh rối loạn mà bắt chuyện mấy lần, tới tận lúc tới gần trường học.
Chỉ có điều khi còn cách trường 3 đoạn đường nữa, Cố Bạch Y đã xuống xe.
Lúc tới gần trường, cậu lại nhớ ra một chút ký ức, biết được nguyên chủ không được người khác thích lắm, cậu liền tạm biệt Lâm Trĩ Giản trước.
Hôm nay giúp cô một chút, đi nhờ đoạn đường như vậy coi như là cô đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nam-toi-dien-phao-hoi-tieu-bach-kiem/2883143/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.