Edit bởi: Nukaly
Tới khi quay lại một lần nữa, Hạ Ý Thâm như thể đã được tiếp máu thông não, cảnh quay phim này thế mà mới quay một lần đã qua. Có mấy nhân viên công tác kích động xôn xao vỗ tay, còn có mấy diễn viên quần chúng già đã diễn phim hơn chục năm giơ ngón tay cái lên với cậu.
“Được! Quá tốt!” Đạo diễn Vương nhiều lần nhìn màn hình nhỏ chiếu lại cảnh ban nãy, hiếm khi khen không dứt miệng: “Tiểu Hạ, qua đây qua đây, tự xem đi. Cháu mau qua nhìn mình biểu diễn đi này, sau này lúc diễn cứ nhớ kỹ cái cảm giác này nhé.”
“Vâng ạ.” Hạ Ý Thâm đi tới ngồi xuống bên người đạo diễn Vương. Nhìn từng cử động của Phương Vũ trong màn ảnh, cậu luôn có cảm giác như người kia không phải là mình.
Nhất là lúc máy quay phim quay cảnh đặc tả khuôn mặt của cậu, trên khuôn mặt đó mang theo một chút ngượng ngùng và ước mơ, ánh mắt lại vô cùng sáng ngời và nóng rực.
Trời ạ! Hạ Ý Thâm nổi hết cả da gà da vịt lên, cậu cảm thấy toàn thân mình đều tê dại, hồi tưởng lại, lúc nãy khi biểu diễn mình đang nghĩ cái gì thế nhỉ? Sao mình lại có thể làm ra biểu tình như vậy được chứ? Nghĩ tới nghĩ lui, hẳn là mình đang nhớ lại lúc Cố Cảnh dạy mình biểu diễn đi.
Vừa quay đầu lại liền thấy Cố Cảnh đang đứng ở sau lưng mình.
“Cảm ơn anh.” Hạ Ý Thâm có chút ngượng ngùng nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng ngần: “Nếu không nhờ có anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nam-thang-tui-lam-ba-dao-tong-tai/3914344/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.