Chương trước
Chương sau
Ngu Tư Văn còn nhỏ, không nhớ chính xác mình đã chết bao lâu, nhưng cậu bé biết khi mình chết đi thì anh trai Ngu Tư Viễn mới học cấp ba.

Theo lời của Ngu Tư Văn, Ngu Tư Viễn từ nhỏ đã không thích cậu bé, mỗi lần em muốn chơi với Ngu Tư Viễn, Ngu Tư Viễn đều sẽ bảo em tránh ra một cách không kiên nhẫn. Khi ba mẹ mua cho em thứ gì, Ngu Tư Viễn cũng sẽ không vui và luôn làm hư đồ chơi của em.

Ở nhà, người mà Ngu Tư Văn muốn thân thiết nhất chính là Ngu Tư Viễn, người mà em sợ nhất cũng là Ngu Tư Viễn.

Cái chết của Ngu Tư Văn chỉ là một cáí đẩy tay qua quýt từ sự thiếu kiên nhẫn của Ngu Tư Viễn với Ngu Tư Văn mỗi ngày, nhưng vào thời điểm đó họ tình cờ đứng ở đầu cầu thang. Cầu thang ở nhà họ Ngu dốc đứng, Ngu Tư Văn bị lực đạo đó khiến ngã xuống cầu thang, phía sau đầu đập vào bậc thang cứng rắn, sau đó lại lăn một mạch xuống, rồi không đứng dậy được nữa.

"Anh trai không cố ý đâu..."

Ngu Tư Văn nhỏ giọng nói, cậu bé vẫn còn quá nhỏ, căn bản không hiểu quá rõ cái chết có nghĩa là gì, cậu bé cũng oán giận Ngu Tư Viễn, nhưng cũng không nặng, còn nói: "Do em không nghe lời trước, làm cho anh trai tức giận."

Nghe lời nói như vậy, Tuân Lan mím môi, sắc mặt có chút tái nhợt khác thường.

Vào mùa hè nhiệt độ hơn ba mươi mà cậu chỉ cảm thấy lạnh.

Kỳ Niên không biết Tuân Lan nghe thấy gì, chỉ nhìn ra cậu rất khó chịu, anh đặt lòng bàn tay lên cánh tay Tuân Lan, vỗ vỗ.

Tuân Lan nói: "Tôi không sao..."

Chỉ là cậu nhớ tới một số chuyện tồi tệ.

Trở thành quỷ rồi đi theo một người, luôn là vì trong lòng có thứ không thể buông bỏ được. Thứ mà Ngu Tư Văn không buông bỏ được chính là nỗi khó hiểu bấy lâu của cậu bé, rằng tại sao anh trai lại hận em đến vậy, rõ ràng ba mẹ đều nói họ là người thân thân thiết nhất trên đời này mà.

Tuân Lan không biết nên an ủi nhóc chân ngắn này như thế nào, dù sao cậu cũng đã từng bị câu hỏi này làm băn khoăn từ rất lâu rồi.

Hầu hết giữa người với người dẫu không cùng chung huyết thống thì nếu sống dưới cùng một mái nhà trong một thời gian dài chắc chắn sẽ thành tương thân tương ái.

Những lời này nói với Ngu Tư Văn thì nghe vẫn có chút sâu sắc, trong lòng Tuân Lan cảm thấy thương hại Ngu Tư Văn, hỏi: "Em còn nguyện vọng nào khác không?"

"Em muốn cho người khác biết em là em trai của anh trai, là con của papa mama." Ngu Tư Văn ngẫm nghĩ, nói với đôi phần buồn bã, "Anh trai vẫn luôn nói với người khác rằng papa mama chỉ có một người con là anh ấy, papa mama cũng không giải thích, còn giấu ảnh và những món đồ chơi của em đi, khi họ chuyển nhà đều bị anh trai vứt bỏ hết..."

"Điều này có thể sẽ gây ra một số rắc rối cho anh trai và ba mẹ em." Tuân Lan nói.

Ngu Tư Văn lo lắng nói: "Sẽ biến thành giống em sao ạ?"

"Không đâu..." Tuân Lan nói.

Ngu Tư Văn liền lộ ra vẻ mặt yên tâm, "Sẽ không trở thành giống em là được rồi, thật ra em vẫn còn hơi tức giận cơ, mặc dù anh trai không cố ý đẩy em xuống lầu, nhưng anh ấy cứ luôn nói với ba mẹ là em tự ngã xuống, cô giáo nói nếu làm sai thì phải bị phạt, anh trai em cũng phải như vậy."

Tuân Lan nói: "Được, anh Tuân giúp em."

Giờ nghỉ buổi chiều đã gần kết thúc, các khách mời tiếp tục ra ngoài ghi hình chương trình.

Ngu Tư Viễn nhìn thấy Kỳ Niên thì vẫn nhiệt tình như cũ, cảm xúc khi đối mặt với Tuân Lan đã phai nhạt hơn rất nhiều. Tuân Lan không ngại cậu ta lạnh nhạt với mình, dù sao thái độ của cậu đối với Ngu Tư Viễn cũng là như vậy.

Khi đi ra ngoài, họ gặp được một vài đứa trẻ trong làng đang chơi trên đường, một đứa trẻ đang tung tăng chạy đột nhiên vấp ngã, tình cờ ngã xuống trước mặt Ngu Tư Viễn.

Các khách mời khác vừa định tiến lên, Ngu Tư Viễn đã đỡ đứa trẻ từ mặt đất lên, dịu dàng phủi bụi trên quần cậu bé, sau đó xoa xoa đầu đứa trẻ, mỉm cười nói: "Chạy chậm thôi, đừng để ngã nữa nhé."

Đứa trẻ nọ cười bẽn lẽn rồi cùng chạy đi với những đứa trẻ khác.

Ngu Tư Văn ở bên cạnh tủi thân nói: "Anh trai thích những đứa trẻ khác cũng không thích em."

Tuân Lan nhàn nhạt nói: "Ngu Tư Viễn, cậu thích trẻ con lắm à."

Ngu Tư Viễn có phần ngạc nhiên liếc nhìn Tuân Lan một cái, có lẽ không ngờ Tuân Lan còn sẽ chủ động nói chuyện với mình, cậu ta cười gật đầu: "Đúng vậy, từ nhỏ tôi đã khá thích trẻ con rồi, tôi vẫn luôn cảm thấy làm tiếc khi cha mẹ cũng không sinh cho tôi một em trai hay em gái."

Nghe được lời cậu ta nói, Kỳ Niên cũng không khỏi liếc thoáng cậu ta một cái.

Trên mặt Tuân Lan thì không có biểu cảm gì.

Mấy vị khách mời nữ không biết nội tình đều mỉm cười, Hạ Ánh Chân nói: "Vậy ắt hẳn sau này cậu sẽ là một người cha tốt."

Ngu Tư Viễn chỉ cười thẹn thùng, ánh mắt nhìn thoáng sang Kỳ Niên.

Cái liếc mắt này bị Tuân Lan phát hiện, đỉnh mày lập tức nhăn lại.

Nhiệm vụ buổi chiều của bọn Tuân Lan là tìm giáo viên, tổng cộng có bốn người thầy: Thu thập thuốc nhuộm, làm thuốc nhuộm, nhuộm vải và may quần áo.

Mọi người phải mất hơn một giờ đồng hồ mới tìm thấy giáo viên, sau đó lại không ngừng nghỉ mà theo người giáo viên đầu tiên đi thu thập thuốc nhuộm, đến khi việc thu thập gần xong, việc ghi hình trong ngày cũng kết thúc.

Ngày hôm sau, các khách mời đi theo người thứ hai học cách làm thuốc nhuộm vào buổi sáng, đến buổi chiều thì đi theo vị thứ ba học cách nhuộm vải.

Buổi chiều, Tuân Lan cầm thanh gỗ khuấy dải vải theo hướng dẫn của giáo viên để tránh xuất hiện tình huống nhuộm màu không đều.

Để chống nắng, cậu thường mặc quần áo dài tay, nhưng tay áo hơi trơn, sau khi vén lên cứ tuột xuống miết, Tuân Lan cứ vén tới vén lui.

Kỳ Niên hỏi nhân viên êkip xin hai sợi dây ngắn, đi đến bên cạnh Tuân Lan nói: "Đưa tay cho tôi."

Các khách mời khác ngẩng đầu nhìn, thấy Tuân Lan dừng lại động tác, đưa cánh tay sang cho Kỳ Niên một cách rất tự nhiên, mặc Kỳ Niên giúp cậu vén ống tay áo lên lại, sau đó dùng dây buộc ống tay áo vào cánh tay cho cậu.

Hạ Ánh Chân và Lệ Mạn liếc nhìn nhau, ngầm hiểu trong lòng mà không nói ra.

Khóe môi Khương Nghệ Tuyết nở nụ cười thần bí, động tác khuấy dải vải còn hăng hái hơn nhiều so với lúc rồi.

Chỉ có Ngu Tư Viễn tối sầm mắt.

Buổi tối ở ngôi làng mát mẻ hơn trong thành phố.

Khi ngồi trên ban công tầng hai vào ban đêm, chỉ cần bật quạt ở mức thấp nhất thì cũng đủ mát mẻ.

Tuân Lan gội đầu xong cũng không sấy tóc, mang theo một thân hơi nước ngồi xuống ghế nằm trên ban công, cậu tựa đầu lên mép ghế, quay mặt về hướng gió, hướng mắt nhìn theo phương hướng này vừa lúc có thể nhìn thấy bầu trời đêm bên ngoài mái hiên.

Kỳ Niên đang nói chuyện với những người khác ở dưới lầu, Tuân Lan nghe không rõ mấy câu, giọng nói của Kỳ Niên cũng đã biến mất.

Có lẽ là anh lên đây, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân bước lên cầu thang gỗ, cửa bị gõ hai tiếng, Kỳ Niên ở bên ngoài gọi cậu: "Lan Lan..."

Tuân Lan nằm không nhúc nhích, lên tiếng: "Vào đi..."

Kỳ Niên bưng một đĩa dưa hấu đã cắt sẵn đi vào, đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh Tuân Lan, "Em đói bụng không?"

Tuân Lan không thể lấy quạt nhỏ ra khi ghi hình chương trình vào ban ngày, sắp choáng tới nơi vì nóng, buổi tối không thèm ăn gì, chỉ ăn một ít thức ăn.

Bây giờ trời mát mẻ, Tuân Lan lại có chút thèm ăn, nhưng cậu lại lười, nằm xuống rồi là không muốn ngồi dậy, chỉ nhấc một cánh tay lên lấy một cái nĩa ghim dưa hấu ăn.

Sau đó bởi vì cậu nằm ăn mà bị sặc một ngụm dưa hấu đang ăn dở rồi ho sặc sụa.

Tuân Lan ngồi dậy ho một hồi.

Kỳ Niên vỗ vỗ lưng cậu, đột nhiên nói: "Lan Lan, em không vui là vì Ngu Tư Viễn sao?"

Hai ngày qua Tuân Lan rất nặng tâm sự, tâm trạng rõ ràng không tốt.

Tuân Lan vừa vặn ngừng ho, nghe vậy khựng một chút, cậu nói: "Cũng không hoàn toàn vậy, tôi chỉ nhớ đến một người vì cậu ta."

Vò khăn giấy trong tay thành một cục rồi ném vào thùng rác bên cạnh, Tuân Lan nói, "Người nọ là anh trai ruột thịt của tôi, anh ta rất ghét tôi."

Anh trai của Tuân Lan tên Tuân Trừng, sức khỏe không tốt, mắc bệnh tim, từ nhỏ đã không thể tùy ý chạy nhảy, được người lớn chăm sóc bảo vệ một cách cẩn thận như một con búp bê thủy tinh dễ vỡ.

Tuân Lan sinh ra khi Tuân Trừng sáu tuổi, thật ra Tuân Lan cũng đã không nhớ rõ lắm về những gì đã xảy ra trước lúc năm tuổi, trong trí nhớ chỉ biết khi còn nhỏ mình cũng giống như Ngu Tư Văn, tràn đầy cảm xúc muốn thân thiết lại không dám tới gần với người anh trai Tuân Trừng này.

Cũng giống như Ngu Tư Viễn, mỗi lần khi cậu cố gắng bày tỏ muốn tới gần, Tuân Trừng vẫn luôn lộ ra một vẻ khó chịu, bảo cậu tránh ra với ánh mắt lạnh lùng.

Khi đó, Tuân Lan ở bên cạnh Tuân Trừng là nơm nớp lo sợ, cậu cũng giống như Ngu Tư Văn, luôn suy nghĩ tại sao anh trai lại ghét mình như vậy, mình lại khiến anh ấy tức giận ư?

Về sau Tuân Lan đã hiểu, cậu không chọc Tuân Trừng tức giận, mà là Tuân Trừng vẫn luôn chán ghét cậu như vậy từ trước đến giờ. Chán ghét sự ra đời của cậu kéo đi sự chú ý của cha mẹ với hắn, chán ghét cùng là con của cha mẹ, nhưng cậu có một cơ thể khỏe mạnh, có thể chạy, nhảy, chơi đùa mặc sức cười.

Trên người Tuân Trừng, Tuân Lan cảm nhận được ngoài sự chán ghét chính là sự bạo lực lạnh không đâu không có.

Khi hai người ở chung một mình, Tuân Trừng không bao giờ sẽ nói chuyện với Tuân Lan và sẽ không trả lời bất cứ đề tài nào của Tuân Lan.

Tuân Trừng còn sẽ cố ý xé sách của mình, nói dối với cha mẹ rằng là Tuân Lan đã xé; sẽ vứt bỏ bộ mô hình mà ngay cả hắn cũng cực kì yêu thích, lên án với cha mẹ là Tuân Lan làm; hắn còn sẽ bảo giúp việc vứt bỏ cún con mà Tuân Lan nuôi, đập hư chiếc xe đồ chơi mà cậu tự tiết kiệm tiền để mua; thậm chí càng sẽ phát bệnh vào ngày sinh nhật của Tuân Lan hàng năm, buộc tất cả mọi người bỏ rơi Tuân Lan và chỉ xoay quanh hắn.

Còn sẽ đem việc cơ thể thỉnh thoảng không khỏe đổ lỗi là do Tuân Lan quá ồn ào.

Tuân Trừng coi Tuân Lan như một người ngoài, luôn không ngừng cố gắng đuổi cậu đi khỏi ngôi nhà này và khỏi cha mẹ hắn.

Và điều mà Tuân Lan nghe được nhiều nhất khi còn nhỏ là: Sức khỏe anh trai không tốt, Lan Lan con phải ngoan, đừng ồn ào đừng quậy. Thỉnh thoảng khi buồn bực, cha mẹ cũng sẽ nói với cậu một cách không kiên nhẫn rằng, anh trai đã đủ khiến họ nhọc lòng rồi, Tuân Lan con có thể hiểu chuyện chút được không.

Cuối cùng khi Tuân Lan không chịu đựng được nữa và bắt đầu đối chọi gay gắt với Tuân Trừng, cũng chỉ đổi được sự chửi mắng của cha mẹ, bảo cậu hiểu chuyện một chút, cơ thể của anh trai đã như vậy rồi, tại sao không thể nhường hắn nhiều một chút.

Cho dù năm đó cậu và Tuân Trừng cùng bị bọn buôn ma túy bắt cóc, bọn họ cũng cầu xin cứu Tuân Trừng trước, mà cậu tìm được đường sống trong chỗ chết, bị thương nặng nằm trên giường, bọn họ cũng sẽ chỉ rơi vài giọt nước mắt lúc đầu rồi sau đó lại vây quanh Tuân Trừng.

Khi cậu suy sút và tuyệt vọng vì mù tạm thời, bọn họ cũng sẽ chỉ đến phòng bệnh thăm cậu cách hai, ba ngày, và chỉ cần Tuân Trừng ho một tiếng thì họ sẽ lo lắng khôn cùng, trông nom ở bên giường không rời một bước.

Tuân Lan cuối cùng cũng nhận ra rằng trong tim trong mắt cha mẹ, mãi mãi đều chỉ có Tuân Trừng.

Cho nên từ sau lần đó, Tuân Lan không còn bướng bỉnh như vậy nữa. Cậu dọn ra khỏi nhà, không còn liên lạc với những người đó, cũng đi khắp nơi học hỏi mọi thứ, học cứ như điên rồi, không cho phép bản thân có một chút thời gian rảnh rỗi suy nghĩ về những chuyện hỗn độn đó, buộc bản thân phải giải hòa với thế giới này.

Hơn nữa không giải hòa thì có thể thế nào đây? Chẳng lẽ muốn trở thành một người tính tình vặn vẹo hoàn toàn, sau đó bị những cảm xúc đó ép thành một kẻ điên sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.