Vì Tuân Lan còn một đại ngôn nên giờ vẫn đang ở Hải Thị, sau khi nhận được cuộc gọi từ cửa hàng thú cưng, cậu liền chạy đến mà không do dự.
Chủ cửa hàng đang đợi ở cửa, sau khi nhìn thấy Tuân Lan thì nói: “Thật sự tôi cũng hết cách rồi, nó như vậy cho dù được nhận nuôi cũng sẽ dễ bị bỏ rơi lắm.”
“Mèo đâu rồi?” Tuân Lan hỏi.
“Trong ổ mèo ở phòng thú cưng, đấy, cậu nghe đi, có phải còn đang kêu không, cũng sắp thành nhóc câm luôn rồi.”
Đến gần phòng thú cưng, quả nhiên Tuân Lan nghe thấy tiếng kêu khàn khàn của bé Tam Thể truyền đến. Cậu còn chưa kịp đẩy cửa vào thì bé Tam Thể đột nhiên chui ra khỏi ổ mèo, tựa như cố ý đến chào đón Tuân Lan, sau khi nhìn thấy Tuân Lan thì phát ra tiếng kêu giống như dùng hết sức toàn thân.
“Nó còn nhớ rõ tiếng bước chân của cậu.” Chủ tiệm nói với vẻ cảm thán.
Ngay khi nhìn thấy Tuân Lan, âm điệu của bé Tam Thể liền thay đổi, kêu meo meo rồi chạy đến bên chân Tuân Lan, trèo lên người Tuân Lan dọc theo ống quần của cậu. Tuân Lan ôm bé Tam Thể vào lòng, vạt áo bị móng vuốt của nó móc chặt, bé Tam Thể vẫn kêu từng tiếng không ngừng. Tuân Lan ôm nó ngồi xuống tại chỗ, an ủi nó một lúc lâu thì nó mới dần im lặng, kêu khò khè trong vòng tay của Tuân Lan.
Mấy ngày nay bé Tam Thể cũng không ăn gì, lúc này có Tuân Lan ở bên cạnh, chủ tiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhung-nam-thang-toi-tung-hoanh-o-hai-gioi-am-duong/3450711/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.